Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018

Chàng rể ở với họ - 7/9, Thứ Sáu Tuần 22 Thường niên.


LỜI CHÚA: Lc 5, 33-39
Họ nói với Người: “Môn đệ ông Gio-an năng ăn chay cầu nguyện, môn đệ người Pha-ri-sêu cũng thế, còn môn đệ ông thì ăn với uống! “34 Đức Giê-su trả lời: “Chẳng lẽ các ông lại có thể bắt khách dự tiệc cưới ăn chay, khi chàng rể còn ở với họ?35 Sẽ có ngày chàng rể bị đem đi; ngày đó, họ mới ăn chay.”36 Đức Giê-su còn kể cho họ nghe dụ ngôn này: “Chẳng ai xé áo mới lấy vải vá áo cũ, vì như vậy, không những họ xé áo mới, mà miếng vải áo mới cũng không ăn với áo cũ.37 “Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như vậy, rượu mới sẽ làm nứt bầu, sẽ chảy ra và bầu cũng hư.38 Nhưng rượu mới thì phải đổ vào bầu mới.39 Cũng không ai uống rượu cũ mà còn thèm rượu mới. Vì người ta nói: “Rượu cũ ngon hơn.”

SUY NIỆM
Sau khi Lêvi, người thu thuế, được Thầy Giêsu mời gọi đi theo, ông đã tổ chức bữa đại tiệc khoản đãi Thầy và các môn đệ. Ông còn mời các bạn đồng nghiệp đến dùng bữa để từ giã. Ăn uống vui vẻ, hòa đồng cả với những người bị xã hội tránh xa, đó là một nét đặc biệt của nhóm Thầy Giêsu. Đừng quên chính Thầy cũng bị mang tiếng là tay ăn nhậu (Lc 7, 34). Như thế nhóm của Thầy không có nét khắc khổ, như các nhóm môn đệ của Gioan hay của người Pharisêu. Các nhóm này thường hay ăn chay và cầu nguyện. “Còn môn đệ Thầy thì ăn với uống !” (c. 33). Các nhà lãnh đạo Do Thái giáo hỏi Thầy về lý do có sự khác biệt đó.
Thầy trả lời: vì bầu khí của nhóm Giêsu là bầu khí vui của tiệc cưới. Chú rể chính là Thầy, còn các môn đệ là những khách dự tiệc. Chẳng ai dự tiệc cưới mà lại ăn chay. Chẳng ai buồn khi chàng rể còn đang ở bên cạnh (c. 34). Bởi đó thật là dễ hiểu nếu các môn đệ không ăn chay một tuần hai lần, nếu họ có nét mặt tươi tắn và sẵn sàng chung vui với người khác. huyện Thầy Giêsu ăn uống hồn nhiên với những tội nhân cho thấy Thiên Chúa không khinh, nhưng quý họ và mời họ trở về. Thầy cho thấy mình đang rao giảng Tin Mừng, loan báo Tin Vui. Đến với Thầy là gặp được niềm vui cứu độ. Thầy Giêsu và các môn đệ đều mời gọi người ta hoán cải (Mc 1,15; 6,12) Nhưng hoán cải ở đây không phải là chuyện buồn, mà là chuyện vui, bởi lẽ hoán cải là thay đổi tận căn cái nhìn về Thiên Chúa và người khác. Chẳng ai vui bằng người thoát ra khỏi được cảnh nô lệ tội lỗi. Cả thiên đàng cũng mừng vui khi một người hoán cải (Lc 15, 7. 10).
Thầy Giêsu đã trao cho các môn đệ niềm vui của chính mình. Ba lần Ngài nói đến niềm vui trọn vẹn (Ga 15,11; 16,24; 17,13). Kitô giáo bắt nguồn từ niềm vui phục sinh và sống mãi nhờ niềm vui ấy. Các tông đồ bị đánh đòn mà lại vui, bởi họ chịu vì Đức Giêsu (Cv 5,41). Niềm vui là đặc nét của người kitô hữu qua mọi thách đố. Niềm vui là quà tặng lớn của chúng ta cho một thế giới muộn phiền. Chàng rể Giêsu đang ở với chúng ta cho đến tận thế và mãi mãi, nên “anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa” (Pl 4, 4). Chúng ta chỉ có thể là sứ giả của Tin Mừng nếu ta có niềm vui nội tâm. Niềm vui này phải tỏa ra như hương thơm làm mọi người ngây ngất.
Ông Nietzsche một triết gia vô thần người Đức viết cho các kitô hữu: “Nếu niềm tin của các anh làm các anh hạnh phúc, thì hãy cho tôi thấy hạnh phúc ấy trên khuôn mặt của các anh… Nếu Tin Mừng của Sách Thánh mà được viết trên khuôn mặt của các anh rồi, thì các anh chẳng cần phải cố nhấn mạnh đến giá trị của Sách ấy nữa.” Nietzsche không hiểu làm sao một kitô hữu tin vào sự phục sinh, mà lại buồn. Chúng ta có bao giờ để ý soi khuôn mặt kitô hữu của mình không?

LỜI NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu, có những ngày con cảm thấy đời sống thật nặng nề; có những lúc con muốn buông trôi, để mặc cho dòng đời đưa đẩy; có những khoảng thời gian dài, con như mảnh đất khô khan cằn cỗi.
Xin cho con ánh sáng của Chúa để con biết lối mà đi. Xin cho con tấm bánh của Chúa để con có sức mà dấn bước. Xin cho con Lời của Chúa để con vững một niềm tin.
Xin cho con sự sống của Chúa để con lấy lại niềm hăng say và sự tươi tắn, niềm vui và sáng tạo. Lạy Chúa Giêsu, con thấy mình cần Chúa trong mỗi giây phút của cuộc đời. Ước gì ai gặp con cũng gặp được sự hiện diện của Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint Luke 5, 33-39.
Some people asked Jesus, «The disciples of John fast often and say long prayers, and so do the disciples of the Pharisees. Why is it that your disciples eat and drink?». Then Jesus said to them, «You can't make wedding guests fast while the bridegroom is with them. But later the bridegroom will be taken from them and they will fast in those days».
Jesus also told them this parable, «No one tears a piece from a new coat to put it on an old one; otherwise the new will be torn and the piece taken from the new will not match the old. No one puts new wine into old wineskins; otherwise the new wine will burst the skins and be spilled, and the skins will be destroyed as well. But new wine must be put into fresh skins. Yet no one who has tasted old wine is eager to get new wine, but says: The old is good».
«You can't make wedding guests fast while the bridegroom is with them»
Fr. Frederic RÀFOLS i Vidal
(Barcelona, Spain)
Today, while pondering over the Gospel, we can detect the trap prepared by the Pharisees and masters of the Law, when they twist an important question: they simply oppose the fasting and praying of the Pharisees and John’s disciples to the eating and drinking of Jesus' disciples.
Jesus Christ tells us there is a time to pray and fast and a time to eat and drink. Which means the same person that prays and fasts is who eats and drinks. We can appreciate that in our daily life: let us watch the simple joy of a family, maybe our own family. But, later on, tribulations may visit them. The persons are the same, but circumstances differ: «You can't make wedding guests fast while the bridegroom is with them. But later they will...» (Lk 5:34).
Timing is everything; there is a time under the sky for everything: «A time to rend, and a time to sew» (Eccles 3:7). These words uttered by a learned man of the Old Testament, certainly not the most optimistic one, almost coincide with the simple parable of the torn coat. And, to a certain extent, they probably coincide with our own experience. Our mistake appears when at the time of sewing, we tear and at the time of tearing, we sew. Then, everything goes wrong.
We are aware that, along with Jesus Christ, we shall reach the glory of Resurrection through his passion and death, and that no other way is God's way. Precisely, Simon Peter is scolded when he tries to lead the Lord away from the only way: «You are not setting your mind on the things of God, but on the things of men» (Mt 16:23). If we can enjoy a few moments of peace and joy, let us make the most out of it. There will probably come other moments when we shall have to fast for good. The only difference is that, thanks God, we shall always have the bridegroom beside us. And this is what the Pharisees did not know and, maybe, this is why in the Gospel they always appear as such bad-tempered persons. Therefore, and as far as we are concerned, let us avoid being bad-tempered, while admiring the Lord's soft irony, which can be gathered from today's Gospel.
Evangeli.net

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét