Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

Từ nay anh sẽ bắt người – 6/9, Thứ Năm Tuần 22 Thường niên.


Một hôm, Đức Giê-su đang đứng ở bờ hồ Ghen-nê-xa-rét, dân chúng chen lấn nhau đến gần Người để nghe lời Thiên Chúa.2 Người thấy hai chiếc thuyền đậu dọc bờ hồ, còn những người đánh cá thì đã ra khỏi thuyền và đang giặt lưới.3 Đức Giê-su xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Si-môn, và Người xin ông chèo thuyền ra xa bờ một chút. Rồi Người ngồi xuống, và từ trên thuyền Người giảng dạy đám đông. 4 Giảng xong, Người bảo ông Si-môn: “Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá.”5 Ông Si-môn đáp: “Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả. Nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả lưới.”6 Họ đã làm như vậy, và bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu như rách cả lưới.7 Họ làm hiệu cho các bạn chài trên chiếc thuyền kia đến giúp. Những người này tới, và họ đã đổ lên được hai thuyền đầy cá, đến gần chìm. 8 Thấy vậy, ông Si-môn Phê-rô sấp mặt dưới chân Đức Giê-su và nói: “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi! “9 Quả vậy, thấy mẻ cá vừa bắt được, ông Si-môn và tất cả những người có mặt ở đó với ông đều kinh ngạc.10 Cả hai người con ông Dê-bê-đê, là Gia-cô-bê và Gio-an, bạn chài với ông Si-môn, cũng kinh ngạc như vậy. Bấy giờ Đức Giê-su bảo ông Si-môn: “Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người thu phục người ta.”11 Thế là họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người.

SUY NIỆM:
Chẳng ai ngờ cuộc đời Simon có thể chuyển hướng. Ông đã có nghề nghiệp ổn định và đã lập gia đình. Thế giới của ông là hồ Ghênêxarét, là những con cá quẫy đuôi trong lưới, là gia đình cần phải chăm nom. Ông yêu vợ con, ông yêu biển cả. Chúa đã đặt ông vui sống trong thế giới ấy, nên chỉ có Ngài mới có thể kéo ông ra, và bất ngờ đưa ông vào một thế giới mới, một đại dương bao la hơn nhiều, một gia đình rộng lớn hơn vạn bội. Chỉ Chúa mới có thể làm trái tim ông say mê một Ai khác, yêu một Ai đó hơn những người ông đã từng yêu.
Ðức Giêsu đã đến với Simon thật tự nhiên. Ngài chọn thuyền của ông làm nơi giảng dạy. Sau đó Ngài mời ông thả lưới bắt cá, Simon có nhiều lý do để khước từ. Ông có thể nhân danh kinh nghiệm của mình để thấy tốt hơn nên chờ dịp khác, hay nại lý do mệt mỏi, sau một đêm ra khơn. Nhưng Simon đã vâng lời, chỉ vì tin Lời Thầy Giêsu, Lời đầy quyền uy, Lời trừ được quỷ (Lc 4,30). Lời mạnh mẽ đã chữa cho mẹ ông khỏi bệnh (4,39).
Mẻ cá lạ lùng, mẻ cá chỉ có trong mơ. Mẻ cá làm Simon run rẩy nhận ra mình tội lỗi, và nhận ra Ðấng ở gần bên. Mẻ cá bất ngờ mở đường cho một lời mời gọi mới: “Ðừng sợ, từ nay anh sẽ thành kẻ bắt người.” Simon lại có nhiều lý do hơn để từ chối. Chuyện gia đình bề bộn, tương lai bấp bênh. Kẻ quen bắt cá đâu có khả năng bắt người. Kẻ tội lỗi đâu xứng với sứ mạng.
Nhưng một lần nữa, Simon dám tin vào Lời Chúa, để cho Chúa tự do lôi kéo mình. Ông đã bỏ lại bao điều ông yêu mến. Khi bỏ lại hai thuyền đầy cá, ông tin rằng những mẻ cá mới đang đợi ông.
Chúa vẫn gọi tôi ra khỏi lối mòn quen thuộc, khỏi những điều tưởng như không thể đổi. Tôi có sẵn sàng lên đường theo Ngài không?

CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, chúng con không hiểu tại sao Chúa chọn Simon, một người đánh cá ít học và đã lập gia đình, để làm vị Giáo Hoàng đầu tiên của Giáo Hội.
Chúa xây dựng Giáo Hội trên một tảng đá mong manh, để ai nấy ngất ngây trước quyền năng của Chúa.
Hôm nay Chúa cũng gọi chúng con theo Chúa, sống cho Chúa, đặt Chúa lên trên mọi sự: gia đình, sự nghiệp, người yêu.
Chúng con chẳng thể nào từ chối viện cớ mình kém đức kém tài. Chúa đưa chúng con đi xa hơn, đến những nơi bất ngờ, vì Chúa cần chúng con ở đó.
Xin cho chúng con một chút liều lĩnh của Simon, bỏ mái nhà êm ấm để lên đường, hạnh phúc vì biết mình đang đi sau Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint Luke 5, 1-11.
One day, as Jesus stood by the Lake of Gennesaret, with a crowd gathered around him listening to the word of God, He caught sight of two boats left at the water's edge by the fishermen now washing their nets. He got into one of the boats, the one belonging to Simon, and asked him to pull out a little from the shore. There He sat and continued to teach the crowd.
When He had finished speaking He said to Simon, «Put out into deep water and lower your nets for a catch». Simon replied, «Master, we worked hard all night and caught nothing. But if you say so, I will lower the nets». This they did and caught such a large number of fish that their nets began to break. They signaled their partners in the other boat to come and help them. They came and filled both boats almost to the point of sinking. Upon seeing this, Simon Peter fell at Jesus' knees, saying, «Leave me, Lord, for I am a sinful man!». For he and his companions were amazed at the catch they had made and so were Simon's partners, James and John, Zebedee's sons. Jesus said to Simon, «Do not be afraid. You will catch people from now on». So they brought their boats to land and followed him, leaving everything.
«Put out into deep water»
Fr. Pedro IGLESIAS Martínez
(Rubí, Barcelona, Spain)
Today, we are still surprised at how those fishermen were capable of leaving everything behind, their job, their families, to follow Jesus («They brought their boats to land and followed him, leaving everything»: Lk 5:11), precisely when He manifested himself before them as an exceptional collaborator for the business which they lived from. If Jesus of Nazareth would make the same proposal to us, in our 21st century..., would we have as much courage as those other men had?; should we be able to sense which is the true gain for us?
We Christians believe that Christ is ever present; this resurrected Christ, therefore, requests us, not only to Peter, John or James, but to George, Joe, Paula, and all of us who accept him as our Lord, that we accept him —from Luke's text— in the boat of our life for He wants to rest by our side; He requests us to let him make use of us, to allow him to show us where He wants to guide our existence to, so we can become productive amid a society which every day is more far away and in need of God's Good News. The proposal is quite attractive, we need only to know how are we, and if we really wish, to manage to get rid of our fears, of our worries about what people may “say” or “think” and set a course for deeper waters, or what is equivalent, to horizons which may be farther away than those restricting our quotidian mediocrity of anguish and disappointments. «He who stumbles on his way, no matter how little he moves forward, always gets somewhat closer to the end of his journey; but he who runs out of his way, the more he runs the farther he gets from the end of his trip» (St. Thomas Aquinas).
«Duc in altum»; «To pull out a little from the shore» (Lk 5:4): let us try not to rest by the shore of a world that lives by contemplating its navel! Our navigation through the seas of life has to take us towards the harbor on the promise land, the end of our course in this Heaven long waited for, which is a gift from the Father, but, indivisible too, the work of man —yours, mine— from the service to others in the Church's boat. Christ knows quite well the fishing grounds; it all depends upon us: or in our harbor of selfishness, or towards his horizons.
Evangeli.net

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét