Khi ấy, Ðức Giêsu
và các môn đệ của Người đi tới các làng xã vùng Xêdarê Philípphê. Dọc đường,
Người hỏi các môn đệ: “Người ta nói Thầy là ai?” 28 Các ông đáp: “Họ bảo Thầy
là ông Gioan Tẩy Giả, có kẻ thì bảo là ông Êlia, kẻ khác lại cho là một ngôn sứ
nào đó”. 29 Người lại hỏi các ông: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Ông
Phêrô trả lời: “Thầy là Ðấng Kitô”. 30 Ðức Giêsu liền cấm ngặt các ông không được
nói với ai về Người. 31 Rồi Người bắt đầu
dạy cho các ông biết Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế
cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày, sống lại. 32 Người nói rõ điều
đó, không úp mở. Ông Phêrô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người. 33
Nhưng khi Ðức Giêsu quay lại, nhìn thấy các môn đệ, Người trách ông Phêrô:
“Xatan! lui lại đàng sau Thầy! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của
Thiên Chúa, mà là của loài người”. 34 Rồi
Ðức Giêsu gọi đám đông cùng với các môn đệ lại. Người nói với họ rằng: “Ai muốn
theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. 35 Quả vậy, ai muốn
cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin
Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.
SUY
NIỆM
“Còn anh em, anh em bảo
Thầy là ai?” Ðức Giêsu đặt câu hỏi trên cho các môn đệ sau khi họ đã ở với Ngài
và được Ngài sai đi (x. Mc 3,14), sau khi họ đã thấy việc Ngài làm, nghe lời
Ngài giảng. Hôm nay Ðức Giêsu cũng đặt câu hỏi này cho tôi sau khi tôi đã theo
đạo một thời gian dài, đã cầu nguyện và tham dự các bí tích… “Còn anh, anh bảo
Thầy là ai?” Câu hỏi này nhắm thẳng vào tôi, đòi tôi phải trả lời. Tôi không được
trả lời qua loa hay máy móc. Câu trả lời của tôi phải bắt nguồn từ một kinh
nghiệm, kinh nghiệm gặp gỡ và quen biết Ðức Giêsu. Chẳng nên theo một người mà
mình không quen và tin tưởng.
Ðời tín hữu là một
hành trình tìm kiếm không ngừng để khám phá ra khuôn mặt luôn mới mẻ của Ðức
Giêsu. Ngài thật là một mầu nhiệm khôn dò và quá phong phú. Chúng ta chỉ mon
men đến gần, nhưng không sao múc cạn được mầu nhiệm ấy. Phải thanh lọc những
hình ảnh ta vốn có về Ngài. Người làng Na-da-rét cứ nghĩ Ðức Giêsu chỉ là bác
thợ. Gioan Tẩy Giả nghĩ Ngài là một Mê-si-a vinh quang toàn thắng. Phải gột bỏ
cái biết cũ về Ngài để đón nhận một Ðức Kitô khác, vượt xa điều mình nghĩ. “Tư
tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa”. Cần trở nên trẻ thơ để nhận
ra khuôn mặt thật của Giêsu.
Hôm nay, chúng ta dễ
dàng trả lời như Phêrô: “Thầy là Ðức Kitô”, và hơn Phêrô: “Thầy là Ngôi Lời nhập
thể, là Con Thiên Chúa” Nhưng vấn đề không phải chỉ là trả lời đúng câu hỏi mà
còn là sống tận căn thân phận của Thầy. Ngay sau khi loan báo con đường khổ nạn
mình sắp đi, Ðức Giêsu loan báo con đường dành cho người môn đệ. Môn đệ chỉ có
một con đường, con đường của Thầy. Thầy đã sống phận người với tất cả bấp bênh
tăm tối, tôi có dám sống phận người của tôi trong niềm vui không? Thầy đã chịu
chết vì làm chứng cho sự thật, tôi có dám hiến mạng tôi vì Thầy và vì Tin Mừng
không? Thầy đã vượt qua đau khổ để vào vinh quang bất diệt, tôi có dám chọn con
đường khiêm hạ và nghèo khó không?
“Người ta bảo Thầy là
ai?” Ta cần biết cái nhìn của con người hôm nay về Ðức Giêsu. Nhiều cái nhìn
đúng nhưng chưa đủ. Truyền giáo là giúp người ta biết đúng và đủ về Ngài. Không
phải là cái biết lý thuyết trong sách vở, nhưng là cái biết thân tình của người
môn đệ. Cuộc sống của ta vén mở căn tính của Ðức Giêsu. Dung mạo của ta phải
mang nét đặc trưng của Ngài. Ðức Giêsu đã nói: “Ai thấy Thầy là thấy Cha” (Ga
14,9). Chúng ta ao ước nói: “Ai thấy tôi là thấy Ðức Giêsu”.
CẦU
NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu, Con
Thiên Chúa, Chúa đã làm người như chúng con, nên Chúa hiểu gánh nặng của phận
người. Cuộc đời đầy cạm bẫy mời mọc mà con người lại yếu đuối mong manh. Hạnh
phúc thường được trộn bằng nước mắt, và giữa ánh sáng, cũng có những bóng mờ đe
dọa.
Lạy Chúa Giêsu, nếu có
lúc con mệt mỏi và xao xuyến, xin nhắc con nhớ rằng trong Vườn Dầu Chúa đã buồn
muốn chết được. Nếu có lúc con thấy bóng tối bủa vây, xin nhắc con nhớ rằng
trên thập giá Chúa đã thốt lên: Sao Cha bỏ con?
Xin nâng đỡ con, để
con đừng bỏ cuộc. Xin đồng hành với con, để con không cô đơn. Xin cho con yêu đời
luôn dù đời chẳng luôn đáng yêu. Xin cho con can đảm đối diện với những thách đố
vì biết rằng cuối cùng chiến thắng thuộc về người có niềm hy vọng lớn hơn.
Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Mark 8, 27-35.
Jesus set out with his
disciples for the villages around Caesarea Philippi; and on the way He asked
them, «Who do people say I am?». And they told him, «Some say you are John the
Baptist; others say you are Elijah or one of the prophets». Then Jesus asked them,
«But you, who do you say I am?». Peter answered, «You are the Messiah». And He
ordered them not to tell anyone about him.
Jesus then began to
teach them that the Son of Man had to suffer many things and be rejected by the
elders, the chief priests and the teachers of the Law. He would be killed and
after three days rise again. Jesus said all this quite openly, so that Peter
took him aside and began to protest strongly. But Jesus turning around, and
looking at his disciples, rebuked Peter saying, «Get behind me Satan! You are
thinking not as God does, but as people do».
Then Jesus called the
people and his disciples and said, «If you want to follow me, deny yourself,
take up your cross and follow me. For if you choose to save your life, you will
lose it; and if you lose your life for my sake and for the sake of the Gospel,
you will save it».
«If you want to follow me (…) take up your cross and follow
me»
Fr. Antoni CAROL i Hostench
(Sant Cugat del Vallès, Barcelona, Spain)
(Sant Cugat del Vallès, Barcelona, Spain)
Today we find
ourselves confronted with situations similar to those described in this
evangelical passage. If, right now, God would ask us «But you, who do you say I
am?» (Mk 8:27), we should have to warn him He could receive all kind of
replies, some even rather quaint. It would suffice to have a look at what is
going on in today's communication revolution. Except that… more than twenty
centuries of the “time of the Church” have already gone by. After so many
years, we complain and —along with St. Faustine— we grumble before Jesus: «Why
is the number of those who know you so small?».
On occasion of that
confession of faith made by Simon Peter, Jesus, «ordered them not to tell
anyone about Him» (Mk 8:30). His messianic claims to be the Son of God were to
be transmitted to the Jewish people with a progressive pedagogy. Later on,
there would come the culminating moment when Jesus Christ would declare —once
and for all— that He was the Messiah: «You say that I am» (Lk 22:70). Ever
since, we have no more excuses not to declare him or recognize him as the Son
of God who came to this world to save us. Even more so: all of us who have been
baptized into Christ have this “priestly” joyous duty «to go into the whole
world and proclaim the gospel to every creature» (Mk 16:15). This call to preach
the Good News is therefore more urgent if we bear in mind that we keep on
hearing all kind of wrong, and even blasphemous, opinions about him.
But the announcement
of his Messianism and the advent of his Kingdom occurs through the Cross.
Effectively, Jesus Christ «began to teach them that the Son of Man must suffer
greatly» (Mk 8:31), and the Catechism reminds us that «the Church progresses on
her pilgrimage amidst this world's persecutions and God's consolations» (n.
769). Therefore, this is the path to follow Christ and to make him known to all
peoples: «If you want to follow me (…) take up your cross and follow me» (Mk
8:34).
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét