LỜI
CHÚA: Lc 6, 12-19
Trong những ngày ấy,
Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng
Thiên Chúa.13 Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi
là Tông Đồ.14 Đó là ông Si-môn mà Người gọi là Phê-rô, rồi đến ông An-rê, anh của
ông; sau đó là các ông Gia-cô-bê, Gio-an, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô,15
Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Si-môn biệt danh là Quá Khích,16
Giu-đa con ông Gia-cô-bê, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, người đã trở thành kẻ phản bội.
17 Đức Giê-su đi xuống
cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của
Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giu-đê, Giê-ru-sa-lem cũng như từ miền
duyên hải Tia và Xi-đôn18 đến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật.
Những kẻ bị các thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành.19 Tất cả đám đông tìm
cách sờ vào Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi
người.
SUY
NIỆM:
Đức Giêsu là con người
cầu nguyện: đây là nét nổi bật của Tin Mừng Luca. Ngài cầu nguyện suốt cuộc đời
trần thế, từ khi nhận phép rửa của Gioan ở sông Giođan (Lc 3, 21) đến khi hấp hối
trên thập giá (23, 34. 46). Đối với Ngài, cầu nguyện là chuyện Con đi gặp Cha, là
cuộc chuyện trò thân mật giữa Cha và Con. Chính vì thế các lời cầu nguyện của Ngài
(10, 21; 22, 42; 23, 34. 46). đều bắt đầu bằng hai tiếng Abba, Cha ơi, thân
thương. Cần một không gian tĩnh lặng và riêng tư để gặp Cha (9, 18), nên Đức
Giêsu thường lên núi (6, 12; 9, 28) hay vào chỗ hoang vắng (5, 16). Nhưng có
khi Ngài cầu nguyện tự phát trước mặt môn đệ (10, 21), hay dẫn các môn đệ đến
nơi mình sắp cầu nguyện (9, 28; 22, 39). Gặp Cha là hơi thở đem lại sự sống và
hạnh phúc cho Đức Giêsu. Ngài múc lấy toàn bộ ý nghĩa đời mình qua các cuộc gặp
gỡ đó.
Bài Tin Mừng hôm nay cho
thấy một lần cầu nguyện đặc biệt của Đức Giêsu. Ngài đã thức suốt đêm nơi một
ngọn núi (c. 12). Ngài cố ý đến ngọn núi này để gặp gỡ Thiên Chúa là Cha của
Ngài. Đức Giêsu có điều cần hỏi ý Cha trước khi đi tới một quyết định. Và đây
là một quyết định quan trọng. Đã có một đám đông môn đệ theo Ngài (Lc 6, 17), bây
giờ Đức Giêsu muốn tuyển chọn một nhóm nhỏ để họ ở gần Ngài hơn và cộng tác với
Ngài sát hơn. Đức Giêsu không muốn tự chọn cho mình những cộng sự viên. Ngài muốn
đặt việc chọn lựa này trong bầu khí cầu nguyện. Ngài coi nhóm đặc biệt này là
“những kẻ Cha đã ban cho Con,” “những kẻ Cha đã chọn từ giữa thế gian” (Ga 17,
6. 9). Đức Giêsu chỉ muốn chọn những người Cha đã chọn cho mình. Đến sáng Ngài
mới rõ ý Cha, mới làm xong việc chọn lựa. Như thế cả Đức Giêsu cũng phải vất vả
tìm kiếm ý Cha. Cuối cùng Ngài đã chọn được Mười Hai ông mà Ngài gọi là tông đồ.
Đời người được đan kết
bằng những chọn lựa lớn nhỏ. Có những trường hợp dễ phân biệt trắng đen. Nhưng
có khi tôi phân vân không rõ điều nào tốt hơn, và đâu thực sự là điều Chúa muốn
cho đời tôi. Gặp gỡ Chúa trong lặng lẽ cô tịch, với tâm hồn tự do thanh thoát, chúng
ta có cơ may nhận được ánh sáng từ trên cao. Nếu tôi làm theo ý Chúa, đời tôi sẽ
được hạnh phúc, dù phải hy sinh. Nếu tôi cương quyết làm theo ý mình, dù biết
ngược với ý Chúa, thì lòng tôi sẽ chẳng được bình an. Thiên Chúa muốn vén mở
cho tôi biết ý định của Ngài về tôi, nhưng Ngài đòi tôi cất công tìm kiếm. Hạnh
phúc cho ai tìm thấy ý Chúa sau những đêm dài trăn trở!
CẦU
NGUYỆN:
Lạy Chúa, con thường
thấy mình không có giờ cầu nguyện, không có giờ đi vào sa mạc để ở bên Chúa và
trò chuyện với Ngài. Nhưng thật ra sa mạc ở sát bên con. Chỉ cần một chút cố gắng
của tình yêu là con có thể tạo ra sa mạc.
Mỗi ngày có biết bao
giây phút có thể gặp Chúa mà con đã bỏ mất: Khi chờ một người bạn, chờ đèn xanh
ở ngã tư, chờ món hàng đang được gói. Khi lên cầu thang, khi đến nơi làm việc, khi
kẹt xe, khi cúp điện bất ngờ. Thay vì bực bội hay nóng ruột con lại thấy mình sống
an bình trong sự hiện diện của Chúa.
Lạy Chúa, những sa mạc
ngắn ngủi hằng ngày giúp con tỉnh thức để nhạy cảm với ý Chúa.
Xin cho con yêu mến
Chúa hơn để tìm ra những sa mạc mới và vui vẻ bước vào.
(gợi hứng từ Madeleine
Delbrêl)
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Luke 6, 12-19.
Jesus went out into
the hills to pray, spending the whole night in prayer with God. When day came,
He called his disciples to him and chose twelve of them whom He called
apostles: Simon, whom He named Peter, and his brother Andrew, James and John;
Philip and Bartholomew; Matthew and Thomas; James son of Alpheus and Simon
called the Zealot; Judas son of James, and Judas Iscariot, who would be the
traitor.
Coming down the hill
with them, Jesus stood on a level place. Many of his disciples were there and a
large crowd of people who had come from all parts of Judea and Jerusalem and
from the coastal cities of Tyre and Sidon. They gathered to hear him and be
healed of their diseases; likewise people troubled by evil spirits were healed.
The entire crowd tried to touch him because of the power that went out from him
and healed them all.
«Jesus went out into the hills to pray,
spending the whole night in prayer with God»
spending the whole night in prayer with God»
Fr. Lluc TORCAL Monk of Santa Maria de Poblet
(Santa Maria de Poblet, Tarragona, Spain)
(Santa Maria de Poblet, Tarragona, Spain)
Today, I would like to
center our thoughts on the first words of this Gospel: «In those days, Jesus
went out into the hills to pray, spending the whole night in prayer with God»
(Lk 6:12). Introductions as this one may go unnoticed in our daily reading of
the Gospel, while —in fact— they are of the maximum importance. Today, Jesus,
specifically and clearly tells us that the election of the twelve apostles
—central decision for our Church's future life— was preceded by a full night in
prayer alone, before God, his Father.
How was the Lord's
prayer? What we can deduce from his life, it must have been a prayer full of
confidence in the Father, of complete surrendering to his will —«for I seek not
to please myself but him who sent me» (Jn 5:30)—, of clear union to God's work
of salvation. Only through this profound, long and constant prayer —supported
always by the action of the Holy Spirit that, at the moment of Jesus'
Incarnation, had already fallen over him in his Baptism— could the Lord receive
the necessary strength and light to go on with his mission of abiding by the
Father to accomplish his work of salvation for mankind. The subsequent election
of the Apostles —that as St. Cyril of Alexandria says, «the same Christ affirms
having given them the same mission He received from the Father»—, shows us how
the rising Church was the fruit of Jesus' prayer to the Father in the Holy
Spirit and, therefore, the work of the Holy Trinity. «When day came, He called
his disciples to him and chose twelve of them whom He called apostles» (Lk
6:13).
If only all our life
as Christians —of disciples of God— could always be immersed in prayer and led
by it.
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét