Hôm ấy, Ðức Giêsu
và các môn đệ ra khỏi đó, đi băng qua miền Galilê. Nhưng Ðức Giêsu không muốn
có ai biết, 31 vì Người đang dạy các môn đệ rằng: “Con Người sẽ bị nộp vào tay
người đời, họ sẽ giết chết Người, và Người bị giết chết, rồi sau ba ngày Người
sẽ sống lại.” 32 Nhưng các ông không hiểu lời đó, và các ông sợ không dám hỏi lại
Người. 33 Sau đó, Ðức Giêsu và các môn đệ
đến thành Caphácnaum. Khi về tới nhà, Ðức Giêsu hỏi các ông: “Dọc đường, anh em
đã bàn tán điều gì vậy ?” 34 Các ông làm thinh, vì khi đi đường, các ông đã cãi
nhau xem ai là người lớn hơn cả. 35 Rồi Ðức Giêsu ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai
lại mà nói: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người
phục vụ mọi người.” 36 Kế đó, Người đem
một em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói: 37 “Ai tiếp đón một em
nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, thì
không phải là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Ðấng đã sai Thầy”.
SUY
NIỆM
Các kỷ lục thế giới cứ
được nâng cao hoài, vì ai cũng muốn phá kỷ lục để được đứng nhất: chạy nhanh nhất,
nhảy cao nhất, ném xa nhất… Các đĩa nhạc chỉ muốn nằm mãi trong top-ten, Các cuốn
sách chỉ muốn là sách bán chạy nhất. Ðẹp nhất, giỏi nhất, giàu nhất, thế lực nhất…
Cuộc sống quả là một cuộc tranh đua không ngừng. Các nhà tâm lý học coi những
tranh đua đó là cần thiết để hình thành nhân cách. Các nhà xã hội học coi những
tranh đua đó là cần thiết cho sự tiến bộ của xã hội. Tiếc thay, lắm khi người
ta đã dùng bao mưu mô để đạt được và giữ được vị trí hàng đầu. Ðôping trong thể
thao chỉ là một thí dụ nhỏ.
Ngay trong Nhóm Mười
Hai cũng có tranh chấp. Sau khi Ðức Giêsu loan báo con đường hẹp của khổ đau, các
môn đệ vẫn chưa ra khỏi được con đường của mình. Ðang lúc đi đường mà các ông
cũng cãi nhau xem ai là người lớn nhất trong nhóm. Ðức Giêsu tế nhị đợi về tới
nhà mới hỏi như thể Ngài không biết rõ đầu đuôi. Các môn đệ làm thinh không trả
lời. Ðức Giêsu tôn trọng khoảnh khắc lặng lẽ cần thiết ấy để mỗi người trở về với
bao thèm khát của lòng mình, đối diện với bao tham vọng đang sôi sục. Ðức Giêsu
ngồi xuống thư thái như một vị thầy. Ngài chẳng nặng lời với các nhà lãnh đạo Hội
Thánh tương lai. Ngài dạy cho họ con đường trở nên lớn lao thực sự: “Nếu ai muốn
làm người đứng đầu, thì phải làm người đứng cuối mọi người và phục vụ mọi người.”
Ðức Giêsu đưa ra một
cuộc cách mạng về quan điểm. Người lớn nhất, người đứng đầu không phải là người
dùng quyền để lãnh đạo chỉ huy từ trên cao, nhưng là người đến trước mọi người và
về sau mọi người, để phục vụ. Khi phục vụ vô vị lợi, tôi được thực sự lớn lên trước
mặt Thiên Chúa, trước mặt anh em. Người lớn nhất là người phục vụ hết mình nhất.
Chức vụ, chức vị, chức tước, chức quyền đều không phải là điều xấu, nếu chúng
được dùng như phương tiện để phục vụ.
Nếu người đứng đầu lại
phải sống như người đứng cuối, thì còn ai muốn đứng đầu nữa không? Thế giới hôm
nay rất cần những người muốn đứng đầu theo kiểu Ðức Giêsu, nghĩa là trong phục
vụ khiêm hạ. Ai trong chúng ta cũng có chút ít quyền hành, cũng là người đứng đầu
một tập thể nho nhỏ. Ước gì chúng ta không để mình bị hư hỏng vì quyền hành, nhưng
biết dùng quyền hành để đem lại hạnh phúc cho tha nhân.
CẦU
NGUYỆN
Lạy Chúa, xin ban cho
chúng con ánh sáng đức tin để nhận ra Chúa hôm nay và hàng ngày, nơi khuôn mặt
khốn khổ của tất cả những người bị thử thách: những kẻ đói, không chỉ vì thiếu
của ăn, nhưng vì thiếu Lời Chúa; nhưng kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước, nhưng
còn vì thiếu bình an, sự thật, công bằng và tình thương; những kẻ vô gia cư, không
chỉ tìm kiếm một mái nhà, nhưng còn tìm một con tim hiểu biết, yêu thương; những
kẻ bệnh hoạn và hấp hối, không chỉ trong thân xác, nhưng còn trong tinh thần nữa,
bằng cách thực thi lời hy vọng này: “Ðiều mà ngươi làm cho người bé mọn nhất
trong anh em là làm cho chính Ta”
Mẹ Têrêxa Calcutta
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Mark 9, 30-37.
After leaving the
mountain, Jesus and his disciples made their way through Galilee; but Jesus did
not want people to know where He was because He was teaching his disciples. And
He told them, «The Son of Man will be delivered into human hands. They will kill
him, but three days after He has been killed, He will rise». The disciples,
however, did not understand these words and they were afraid to ask him what he
meant.
They came to Capernaum
and, once inside the house, Jesus asked them, «What were you discussing on the
way?». But they did not answer because they had been arguing about who was the
greatest. Then he sat down, called the Twelve and said to them, «If someone
wants to be first, let him be last of all and servant of all». Then He took a
little child, placed it in their midst, and putting his arms around it he said
to them, «Whoever welcomes a child such as this in my name, welcomes me; and
whoever welcomes me, welcomes not me but the One who sent me».
«The Son of Man will
be delivered into human hands.
They will kill him, but three days after He has been killed, He will rise»
They will kill him, but three days after He has been killed, He will rise»
Fr. Pedro-José YNARAJA i Díaz
(El Montanyà, Barcelona, Spain)
(El Montanyà, Barcelona, Spain)
Today, the Gospel
explains when Jesus was walking with his disciples, skirting towns, through a
great plain. Nothing better to get to know each other than walking and
travelling in company. Thus, a feeling of trust is easily built, and trust
brings confidence. And confidence transmits love. And love dazzles and
surprises us when we discover the mystery hiding in the most intimate part of
the human heart. With emotion, the Master speaks to his disciples about the
mystery that gnaws at his heart. Sometimes, it is illusion; at times, when
thinking it over, He is afraid; most of the time He knows they will not understand
him. But they are his friends, He must transmit to them whatever He has
received from the Father, and, so far, He has done so. They do not understand
him, but when He speaks to them, which means love, they tune in with his
emotion, an evidence that, even if they are so insignificant, they rely on Him
to succeed in his project. He will be delivered into human hands, He will be
killed and three days after He will rise (cf. Mk 9:31)
Death and
resurrection. These will be enigmatic concepts for some; unacceptable axioms,
for others. He has come to reveal them, to proclaim that the joyous
consummation for mankind has already come, although to make it come true, He,
the friend the elder brother, the Son of the Father, will have to endure the
cruellest suffering. But, what a sad paradox that, while He lives this intimate
tragedy, his disciples are debating who will climb on top of the champions'
podium when they reach the end of their race towards the Kingdom. But, would we
behave in a different way? He who is free from personal ambition is to throw
the first stone.
Jesus proclaims new
values. To win is not the important thing, but to serve; He will fully prove it
at the culminant point of his evangelization by washing his disciples' feet.
Man's greatness lies not in the sage wisdom, but in the innocent naivety of the
child. «Even though you would know the whole Bible and all the sentences of
every philosopher by heart, what would be its value without the charity and the
grace of God?» (Thomas de Kempis). By saluting the sage we satisfy our vanity,
by embracing the child we embrace God and we become spiritually infused by Him,
by becoming more godlike.
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét