Khi ấy, Đức Giêsu xuống
Ca-phác-na-um, một thành miền Ga-li-lê, và ngày sa-bát, Người giảng dạy dân
chúng.32 Họ sửng sốt về cách Người giảng dạy, vì lời của Người có uy quyền. 33 Trong hội đường, có một người bị quỷ thần
ô uế nhập, la to lên rằng:34 “Ông Giê-su Na-da-rét, chuyện chúng tôi can gì đến
ông, mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi biết ông là ai rồi: ông là Đấng Thánh
của Thiên Chúa! “35 Nhưng Đức Giê-su quát mắng nó: “Câm đi, hãy xuất khỏi người
này! ” Quỷ vật người ấy ngã xuống giữa hội đường, rồi xuất khỏi anh ta, nhưng
không làm hại gì anh. 36 Mọi người rất đỗi kinh ngạc và nói với nhau: “Lời ấy
là thế nào? Ông ấy lấy uy quyền và thế lực mà ra lệnh cho các thần ô uế, và
chúng phải xuất! “37 Và tiếng đồn về Người lan ra khắp nơi trong vùng.
SUY
NIỆM:
Phép lạ đầu tiên được
kể trong Tin Mừng Luca là một phép lạ trừ quỷ, diễn ra tại hội đường Caphácnaum
vào một ngày sabát (c. 31). Đức Giêsu dạy dỗ dân chúng, và họ sửng sốt trước lời
dạy của Ngài, bởi lẽ lời của Ngài là lời đầy quyền uy (c. 32). Quyền uy làm sửng
sốt ấy đến từ con người Ngài, vì Ngài chính là Ngôi Lời của Thiên Chúa.
Trong hội đường ngày
hôm đó, có một người bị quỷ thần ô uế nhập. Anh ta tự nhiên la to, vì thấy mình
bị đe dọa: “Ông Giêsu Nadarét, chuyện chúng tôi can gì đến ông ? Ông đến tiêu
diệt chúng tôi sao?” Sự hiện diện và lời dạy quyền uy của Đức Giêsu, làm quỷ xuất
đầu lộ diện. Nhưng nó sợ, muốn tránh Ngài trong cuộc chiến không cân sức. Quỷ
biết rõ đối thủ có sức tiêu diệt mình là ai. Nó biết được điều mà dân chúng
không biết về căn tính của Đức Giêsu. Ngài không phải chỉ là ông Giêsu ở
Nadarét, mà còn là Đấng Thánh của Thiên Chúa (c. 34). Có một sự đối lập gay gắt
giữa thần ô uế và Đấng Thánh tinh tuyền.
Đức Giêsu trừ thần ô uế
chỉ bằng một lời quát mắng (c. 35). “Câm đi, hãy xuất ra khỏi người này !” Ngài
không cho quỷ nói lên danh tánh của Ngài, vì Ngài không muốn sự thật được nói
lên bởi miệng những kẻ dối trá. Lời truyền lệnh của Ngài khiến thần ô uế phải
xuất ra. Nó không còn được ở lại hay có quyền gì trên người này nữa. Quỷ vật
anh ngã xuống, xuất ra, nhưng lại không làm hại được anh. Người trong hội đường
kinh ngạc, không vì chuyện Đức Giêsu trừ quỷ, nhưng vì họ thấy uy quyền và uy lực
nơi lời nói của Ngài (c. 36). Lời nói ra như một mệnh lệnh, và quỷ phải vâng
nghe.
Thế giới hôm nay dễ bị
tấn công và thống trị bởi các thần ô uế. Thần ô uế có mặt ở khắp nơi, và có sức
hấp dẫn mê hoặc con người. Ô uế nơi thân xác, nơi trí tưởng tượng, nơi những ám
ảnh không ngơi. Ô uế trở thành một thứ văn hóa, xâm nhập vào mọi ngõ ngách, chi
phối mọi lối nghĩ và lối hành xử của con người. Chúng ta phải nhìn nhận sức mạnh
của thần ô uế trong thế giới hôm nay. Rất nhiều bạn trẻ đã phải thú nhận mình
không đủ sức kháng cự lại.
Đức Giêsu cho chúng ta
niềm tin vào sự chiến thắng. Sự hiện diện của Ngài làm thần ô uế không thể giấu
mặt. Sự thánh thiện của Ngài làm nó phải run sợ cúi đầu. Uy quyền và uy lực nơi
Lời quát mắng của Ngài khiến nó phải tháo lui. Hãy để cho Đức Giêsu thánh thiện
có chỗ trong đời chúng ta. Hãy tin vào sức mạnh giải phóng của Lời Ngài. Hãy để
Lời Ngài nâng chúng ta dậy và cho chúng ta được tự do.
Một người ở trong hội
đường hay nhà thờ cũng có thể bị thần ô uế ám. Chúng ta mong Chúa cho ta khả
năng trục được sự ô uế ra khỏi đời ta.
CẦU
NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu ai
trong chúng con cũng thích tự do, nhưng mặt khác chúng con thấy mình dễ bị nô lệ.
Có nhiều xiềng xích do chính chúng con tạo ra.
Xin giúp chúng con được
tự do thực sự: tự do trước những đòi hỏi của thân xác, tự do trước đam mê của
trái tim, tự do trước những thành kiến của trí tuệ. Xin giải phóng chúng con khỏi
cái tôi ích kỷ, để dễ nhận ra những đòi hỏi tế nhị của Chúa, để nhạy cảm trước
nhu cầu bé nhỏ của anh em.
Lạy Chúa Giêsu, xin
cho chúng con được tự do như Chúa. Chúa tự do trước những ràng buộc hẹp hòi, khi
Chúa đồng bàn với người tội lỗi và chữa bệnh ngày Sabát. Chúa tự do trước những
thế lực đang ngăm đe, khi Chúa không ngần ngại nói sự thật. Chúa tự do trước khổ
đau, nhục nhã và cái chết, vì Chúa yêu mến Cha và nhân loại đến cùng.
Xin cho chúng con đôi
cánh của tình yêu hiến dâng, để chúng con được tự do bay cao.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Luke 4, 31-37.
Jesus went down to
Capernaum, a town of Galilee, and began teaching the people at the sabbath
meetings. They were astonished at the way He taught them, for his word was
spoken with authority. In the synagogue there was a man possessed by an evil
spirit who shouted in a loud voice, «What do you want with us, Jesus of
Nazareth? Have you come to destroy us? I recognize you: you are the Holy One of
God». Then Jesus said to him sharply, «Be silent and leave this man!». The evil
spirit then threw the man down in front of them and came out of him without
doing him harm. Amazement seized all these people and they said to one another,
«What does this mean? He commands the evil spirits with authority and power. He
orders, and you see how they come out!». And news about Jesus spread throughout
the surrounding area.
«They were astonished at the way He taught them,
for his word was spoken with authority»
for his word was spoken with authority»
Fr. Joan BLADÉ i Piñol
(Barcelona, Spain)
(Barcelona, Spain)
Today, we can see how
his teaching activity was Jesus' central mission of his public life. Jesus'
preaching, however, was very different to others, and this surprised and amazed
people. Despite the fact Jesus had not studied (cf. Jn 7:15), He, certainly,
befuddled the Jews with his teachings, «for his word was spoken with authority»
(Lk 4:32). His style of speech had the authority of he who knows He is the
“Saint of God”.
It was precisely such
authority in his speech that gave strength to his language. He used living and
specific images, without any syllogisms or definitions; words and images He
pulled out from the very nature or, more often than not, from the Holy
Scriptures. Jesus was, no doubt, a good observer, a man close to human
situations: while we can watch him teaching, we can also see him so close to
people doing good to them (healing their sicknesses, driving out evil spirits,
etc.). In the book of everyday life He read those experiences that, later on,
He would use in his teachings. Despite this elementary and “basic” material,
the Lord's word was always profound and perturbing, radically new and definite.
The greatest thing
about Jesus Christ's speech was how He could combine his divine authority with
the most incredible human simplicity. Both authority and simplicity were
possible in Jesus thanks to his knowledge of the Father and his relation of
amorous obedience with Him (cf. Mt 11:25-27). It is this especial relationship
with the Father that explains that unique harmony between greatness and
humility. The authority of his speech did not adjust to human parameters; there
was no competition, no personal interest or glitter. It was the kind of
authority manifested both by the sublimity of the word and its humility and
simplicity. There was never in his lips any personal praise, haughtiness or
shouting. Mansuetude, gentleness, understanding, peace, truth, light,
justice..., this was the aroma surrounding the authority of his teachings.
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét