Nhóm Bảy Mươi Hai trở
về, hớn hở nói: “Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục
chúng con.” Ðức Giêsu bảo các ông: “Thầy đã thấy Xatan như một tia chớp từ trời
sa xuống. Ðây, Thầy đã ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và
mọi thế lực Kẻ Thù, mà chẳng có gì làm hại được anh em. Tuy nhiên, anh em chớ mừng
vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi
trên trời.” Ngay giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Ðức Giêsu hớn hở vui mừng và
nói: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín
không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho
những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.”
“Cha tôi đã giao phó mọi
sự cho tôi. Và không ai biết người Con là ai, trừ Chúa Cha, cũng như không ai
biết Chúa Cha là ai, trừ người Con, và kẻ mà người Con muốn mặc khải cho.” Rồi
Ðức Giêsu quay lại với các môn đệ và bảo riêng: “Phúc thay mắt nào được thấy điều
anh em thấy! Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa
đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em
đang nghe, mà không được nghe.”
SUY
NIỆM:
Trong Tin Mừng Luca, Đức
Giêsu đã sai nhóm Mười Hai đi rao giảng về Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh tật
(ch. 9). Họ là những tông đồ thân tín, sống gần gũi bên Thầy Giêsu. Nhưng vì thấy
lúa chín đầy đồng, và thợ gặt thì ít, Đức Giêsu lại sai thêm bảy mươi hai môn đệ
lên đường. Đây là một số người khá đông mà Đức Giêsu quy tụ được. Chắc họ không
luôn luôn ở với Ngài và gần gũi như nhóm Mười hai, vì họ còn phải vất vả lo
chuyện gia đình, làm ăn, nhưng họ vẫn được Ngài chỉ định và trao phó nhiệm vụ
đi tiền trạm.
Ngày trở về của nhóm Bảy
Mươi Hai là một ngày rất vui. Họ thi nhau khoe với Thầy về chuyện họ trừ được
quỷ dữ, Họ đã có kinh nghiệm về Tên của Thầy mình. “Nhân danh Thầy, cả ma quỷ
cũng phải lụy phục chúng con” (c. 17). Những môn đệ bình thường bắt đầu vui sướng
nhận thấy họ có thể dũng cảm đối đầu với những mãnh lực đáng sợ chỉ nhờ đặt nơi
Thầy một lòng tin phó thác đơn sơ. Đúng là Xatan đã đến ngày tàn khi Đức Giêsu
xuất hiện (c. 18). Nó bị sa xuống từ trời, và nước của nó bị đổ nhào bởi Nước
Thiên Chúa.
Trước niềm vui chiến
thắng của nhóm Bảy Mươi Hai, Thầy Giêsu muốn nhắc họ về một niềm vui khác, lớn
hơn nhiều. Đó là vui vì tên họ đã được ghi trên trời (c. 20). Khi Xatan bị tống
khỏi trời, thì các môn đệ có chỗ vững vàng ở đó. Phúc cho họ vì được ơn có tên
trong sách sự sống (Pl 4,3). Đây mới là hạnh phúc và niềm vui đích thật.
Bài Tin Mừng hôm nay đầy
ắp niềm vui. Niềm vui từ số đông môn đệ tỏa lan sang Thầy Giêsu. Vào ngay giờ ấy,
Thầy cũng bất ngờ cảm nếm niềm vui do Thánh Thần, và môi Thầy bật lên lời cầu
nguyện tự phát. Vừa thân thiết, vừa cung kính, Thầy dâng Cha lời tạ ơn: “Lạy
Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha.” Thầy Giêsu ngây ngất trước những
việc Cha làm cho các môn đệ. Tuy chỉ là những kẻ bé mọn, bình dân, chẳng phải
là những nhà khôn ngoan thông thái, nhưng họ lại được Cha mặc khải những điều mầu
nhiệm. Cha đã vén mở cho họ tin vàoThầy Giêsu là Con của Cha. Họ có niềm tin mà
những người kiêu căng tự mãn không có được. Thầy Giêsu khâm phục sự sắp đặt kỳ
diệu của Cha: “Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha” (c. 21).
Chúng ta có quyền tin
rằng, vào giây phút cầu nguyện linh thiêng này, không phải chỉ các môn đệ và Thầy
Giêsu mới đầy ắp niềm vui. Cả Chúa Cha trên trời cũng vui, cùng với Chúa Thánh
Thần. Qua lời cầu nguyện, Thầy Giêsu cho thấy Cha đang mặc khải cho môn đệ. Và
chính Thầy cũng đang mặc khải về Cha cho họ. Đây là giây phút Cha-Con mặc khải
về nhau.
Giáo Hội hôm nay cần
Mười Hai tông đồ, Nhưng cũng rất cần Bảy Mươi Hai môn đệ đi tiền trạm cho Chúa
Giêsu. Giáo Hội cần những giáo dân được sai đi để xây dựng Nước Thiên Chúa.
CẦU
NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, những
hạt cải Chúa gieo vãi cách đây hai ngàn năm nay đã trở thành cây cao cho chim
trời rủ nhau trú ngụ. Nhúm men nhỏ bé được Chúa vùi vào khối bột, đã làm bột dậy
lên, để trở nên tấm bánh thơm ngon cho thế giới.
Sau hai mươi thế kỷ, các
môn đệ Chúa không còn là nhóm Mười Hai bé nhỏ. Hôm nay, các kitô hữu chiếm gần
một phần ba, người công giáo chiếm hơn một phần sáu dân số thế giới. Chúng con
được mời gọi xây dựng Nước Chúa trên trần gian, cho đến khi tất cả mọi người nhận
biết và tin yêu Chúa.
Xin cho chúng con đừng
mặc cảm vì người công giáo chỉ là thiểu số trên quê hương Việt Nam, nhưng xin
cho chúng con mạnh dạn làm chứng cho Chúa trong việc xây dựng một xã hội công bằng
và huynh đệ.
Hôm nay chúng con phải
tiếp tục làm việc như Chúa, gieo hạt giống để làm nên những cánh rừng, trở nên
chất xúc tác để biến đổi môi trường mình sống. Và chúng con biết rằng sớm muộn
cũng sẽ thành công vì tin Chúa vẫn cần cù làm việc với chúng con. Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Luke 10, 17-24.
The seventy-two
disciples returned full of joy. They said, «Lord, even the demons obeyed us
when we called on your name». Then Jesus replied, «I saw Satan fall like lightning
from heaven. You see, I have given you authority to trample on snakes and
scorpions and to overcome all the power of the Enemy, so that nothing will harm
you. Nevertheless, don't rejoice because the evil spirits submit to you;
rejoice rather that your names are written in heaven».
At that time Jesus was
filled with the joy of the Holy Spirit and said, «I praise you, Father, Lord of
heaven and earth, for you have hidden these things from the wise and learned,
and made them known to the little ones. Yes, Father, such has been your
gracious will. I have been given all things by my Father, so that no one knows
the Son except the Father, and no one knows the Father except the Son and he to
whom the Son chooses to reveal him».
Then Jesus turned to
his disciples and said to them privately, «Fortunate are you to see what you
see, for I tell you that many prophets and kings would have liked to see what
you see but did not, and to hear what you hear but did not hear it».
«At that time Jesus was filled with the joy of the Holy Spirit and said, ‘I praise you, Father, Lord of heaven and earth’»
+ Fr. Josep VALL i Mundó
(Barcelona, Spain)
(Barcelona, Spain)
Today, evangelist Luke
tells us what brings Jesus to praise his Father for the benefits granted to
Mankind. He rejoices for the revelation made to the very simple at heart, to
the smaller ones of the Kingdom. Jesus shows his joy when realizing how they
accept, understand and practice what, through Him, God tells them. On other
occasions, when in intimate dialogue with his Father, Jesus will also praise
him for always listening to Him. He praises that leper Samaritan who, having
been healed —along with other nine—, is the only one that returned, and with a
loud voice glorified and thanked Jesus for the benefit received.
St. Augustine writes:
«What can we better carry in our heart, or say with our mouth, or write with
the pen, than these words ‘Thanks to God’? There is nothing that can be said so
briefly, nor listened to with more joy, nor make you feel with more elation,
nor done with more profit». This is what we are always to do with God and our
neighbor, even for those gifts we are not aware of, as St. Josemaria Escriva
used to write. Gratitude towards our parents, our friends, our teachers, our
pals. Towards everybody that may help us, may spur us, may serve us. And
logically, gratitude also, for our Mother the Church.
Gratitude is not a
very “common” or practiced virtue, and, nevertheless, is one of the most
pleasant to experiment. We must admit, though, that it is not an easy virtue to
live with. St. Theresa asserted: «I have such a grateful heart that I could be
bribed with a sardine». This has always been the saints' demeanor. And they
have done it in three different ways, as St. Thomas Aquinas pointed out: first,
trough the own awareness of the benefits received; secondly, by praising God
externally with words; and, thirdly, by trying to pay back our benefactor with
deeds, depending upon our own capabilities.
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét