Khi
ấy, Gioan đang đứng với hai người trong nhóm môn đệ của ông nhìn theo Chúa
Giêsu đang đi mà nói: Ðây là Chiên Thiên Chúa. Hai môn đệ nghe ông nói liền đi
theo Chúa Giêsu, Chúa Giêsu ngoảnh mặt lại, thấy họ đi theo mình, thì nói với họ:
“Các anh tìm gì thế?” Họ thưa với Người: “Thưa Rabbi, nghĩa là thưa Thầy, Thầy
đang ở lại đâu?” Người đáp: “Hãy đến mà xem”. Họ đã đến và xem chỗ Người ở, và ở
lại với Người ngày hôm ấy, lúc đó độ chừng giờ thứ mười. Anrê, em ông Simon
Phêrô, một trong hai người đã nghe Gioan nói và đã đi theo Chúa Giêsu. Ông gặp
Simon anh mình trước hết và nói với anh: “Chúng tôi đã tìm thấy Ðấng Messia,
nghĩa là Ðấng Kitô”. Và ông dẫn anh mình tới Chúa Giêsu. Chúa Giêsu nhìn Simon
và nói: “Anh là Simon, con ông Gioan, anh sẽ được gọi là Kêpha, nghĩa là Ðá”.
Suy niệm:
“Đây là Chiên Thiên Chúa” (c.35). Gioan Tẩy giả
nói với hai anh môn đệ đang đứng với mình như thế khi ông thấy Đức Giêsu tình cờ
đi ngang qua. Gioan đã gặp Ngài, đã thấy Thần Khí ngự xuống trên Ngài (Ga
1,32). Ông biết Ngài là Đấng đến sau ông, nhưng lại có trước ông (1,15.30). Trong
một cử chỉ khiêm hạ làm cho mình nhỏ lại, ông đã giới thiệu cho các môn đệ mình
một vị Thầy cao trọng hơn. Ông để cho họ đi theo vị Thầy mới, còn ông đứng lại
đó một mình.
“Các
anh tìm gì thế?”: Đức Giêsu là người mở lời với hai bạn trẻ đang đi theo mình,
lúng túng vì chưa biết cách làm quen. Câu hỏi này chờ một câu trả lời nói lên
điều mình thao thức. “Thưa Rabbi, Thầy đang ở lại đâu?” Họ muốn biết nhà của Thầy, cũng là biết chính
bản thân Thầy. “Hãy đến và các anh sẽ thấy”. Thầy Giêsu mời các bạn ấy đến thăm
nhà mình. Căn nhà ở Galilê xưa thường chỉ có một, hai phòng nhỏ. Ngài mời họ đi
vào thế giới riêng tư của mình. Và họ đã mau mắn đáp lời, đã đến, và đã thấy
nơi Ngài đang ở lại. Lúc đó đã bốn giờ chiều rồi. Thầy Giêsu hẳn đã giữ họ lại,
vì sợ họ về trời tối đường xa. Ngày hôm ấy họ đã ở lại với vị Thầy mới quen. Qua
cuộc chuyện trò suốt đường đi, nhất là khi về nhà, họ đã có kinh nghiệm cá nhân
về con người Thầy Giêsu, kinh nghiệm đầu tiên, chưa thật sâu, nhưng không sao
quên được. Họ đã ở lại nhà Thầy, đã bị lôi cuốn bởi nhân cách của Thầy, và thấy
Thầy chính là Đấng mà họ đang tìm kiếm.
“Chúng
tôi đã tìm thấy Đấng Mêsia” nghĩa là Đấng Kitô. Anrê vui sướng reo lên như vậy
khi ông gặp Simon trước tiên. Anrê là một trong hai người đã đi theo và ở lại
nhà Đức Giêsu. Bây giờ ông coi Thầy Giêsu là Đấng Mêsia, chứ không chỉ là một
rabbi, nên ông nóng lòng muốn đưa Simon đến tiếp xúc với Ngài. Thầy Giêsu đặt
cho Simon một tên mới, tên này người Do Thái ít dùng. Anh sẽ được gọi là Kêpha,
nghĩa là Đá, là Thạch (c.42). Không thấy Simon nói gì hay dẫn ai đến gặp ngay Đức
Giêsu. Phải đợi sau này ta mới nghe ông đại diện anh em tuyên xưng: Chính Thầy
là Đấng Thánh của Thiên Chúa (6,69).
Chúng
ta sắp mừng Lễ Hiển Linh, Lễ Chúa tỏ mình cho con người. Chúa đã tỏ mình cho
Gioan, Anrê và Simon qua gặp gỡ trực tiếp, nhưng Chúa cũng tỏ mình cho họ qua
người khác giới thiệu. Chúng ta cần những người có kinh nghiệm sâu lắng với Đức
Giêsu, để giúp Ngài được hiển linh trong thế giới hôm nay.
Cầu nguyện:
Lạy
Thầy Giêsu, Thầy là vị Tôn Sư tuyệt vời. Thầy gọi các môn đệ theo Thầy đi trên
những nẻo đường quanh co của xứ Pa-lét-tin. Thầy không mở trường, không viết
sách. Thầy giúp môn đệ học bài học của Thầy, bài học của trái tim, hiền lành và
khiêm tốn.
Thầy
dạy học trên đường. Thầy tập cho môn đệ nhìn những biến cố mỗi ngày với cái
nhìn của Thiên Chúa. Thầy giúp họ thấy giá trị nơi đồng xu nhỏ của bà góa
nghèo, thấy vẻ đẹp của hoa huệ, và sự vô tư của chim trời. thấy nét cao quý của
trẻ thơ, và phẩm giá của người phụ nữ.
Thầy
tập cho họ trưởng thành, tập đương đầu ban đêm một mình với sóng gió, tập tin
vào Thiên Chúa khi phải nuôi ăn đám đông, tập can trường đối diện với cái chết
nhục nhã và đau đớn. Thầy kéo họ ra khỏi cái tôi háo danh khi họ cãi nhau trên
đường xem ai là người lớn nhất, Thầy đòi họ bỏ mọi sự mà theo Thầy, và đặt Thầy
lên trên cả mạng sống và tình ruột thịt.
Lạy
Thầy Giêsu, Khoa sư phạm của Thầy là huấn
luyện môn đệ bằng tình yêu. Một tình yêu kiên nhẫn khi họ yếu đuối và cứng
lòng. Một tình yêu bênh vực và bảo vệ lúc họ bị tấn công. Một tình yêu chia sẻ
khi cho họ cộng tác trong sứ vụ. Thầy đã diễn tả tình yêu đến cùng của Thầy khi
cúi xuống rửa chân cho họ.
Xin
cho chúng con suốt đời học với Thầy, nhận Thầy mãi mãi là vị Tôn Sư của chúng
con. Và cùng với Thầy, chúng con đi khắp thế gian, để làm cho muôn dân thành
môn đệ.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét