LỜI CHÚA: Lc 13, 1-9
Cùng lúc ấy, có mấy người đến kể lại cho Đức Giê-su nghe
chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết, khiến máu đổ ra hòa lẫn
với máu tế vật họ đang dâng. 2 Đức Giê-su đáp lại rằng: “Các ông tưởng mấy người
Ga-li-lê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Ga-li-lê khác
sao?3 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám
hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.4 Cũng như mười tám người kia bị tháp
Si-lô-ác đổ xuống đè chết, các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất
cả mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao?5 Tôi nói cho các ông biết: không phải
thế đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y
như vậy.”
6 Rồi Đức Giê-su kể dụ ngôn này: “Người kia có một cây vả trồng
trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy,7 nên bảo người làm
vườn: “Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy
anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất?8 Nhưng người làm vườn đáp: “Thưa ông,
xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó.9
May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi.”
(Bản dịch của Nhóm
Phiên Dịch CGKPV)
“Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa,
tôi sẽ vun xới, nếu không thì ông hãy chặt nó đi.” (Lc 13,8-9)
Suy niệm: Nhân hai sự
kiện thời sự -những người nổi loạn bị Tổng trấn Phi-la-tô giết và mười tám người
bị tháp Si-lô-a đè chết - Chúa Giêsu cảnh báo người đương thời phải sám hối. Điều
lạ lùng là một đàng, Chúa dạy phải mau mau sám hối; đàng khác, Chúa lại kiên
trì chờ đợi con người sám hối qua dụ ngôn “Người làm vườn và cây vả.” Hoãn binh
chi kế thông thường là thủ thuật của kẻ dưới nhằm có thời giờ đối phó với người
trên. Còn Thiên Chúa, luôn luôn là người trên, đồng thời là Đấng “chậm giận và
giàu tình thương,” lại chấp nhận “phương án” hoãn binh, không phải như cơ hội
cho con người mưu tính, song là để chúng ta nhận ra lòng thương xót của Ngài.
Thay vì trừng phạt ta “ở đây và ngay lúc này,” Ngài lại kiên nhẫn đợi chờ. Ngài
dành cho chúng ta thời gian sửa đổi, nhận ra lỗi lầm của mình, cũng như cảm
nghiệm được ý muốn nhân từ của Ngài. Một khi nhận thức được thâm ý của Chúa, sự
hoán cải đổi đời của ta sẽ có giá trị bền vững.
Mời Bạn: Bạn là người
nóng tính, thích thành công ngay hay là người kiên nhẫn? – là loại người thứ nhất,
hãy học bài học trên từ Chúa Giêsu, can đảm đấm ngực nhận ra lỗi lầm, đồng thời
kiên trì trong giáo dục mình và anh em.
Sống Lời Chúa: Tôi sẽ học mẫu
gương kiên nhẫn của người làm vườn là Chúa Giêsu, để rồi kiên trì hơn trong việc
giáo dục, đào tạo người khác, nhất là với người thuộc quyền mình.
Cầu nguyện: Lạy Chúa
Giêsu, xin cho con bắt chước Chúa, luôn bao dung và nhẫn nại với những người tưởng
chừng như không thể hoán cải. Amen.
Daminhvn.net
Holy Gospel of Jesus Christ according
to Saint Luke 13,1-9.
Some people told Jesus about the Galileans whose blood Pilate
had mingled with the blood of their sacrifices. He said to them in reply,
"Do you think that because these Galileans suffered in this way they were
greater sinners than all other Galileans? By no means! But I tell you, if you
do not repent, you will all perish as they did! Or those eighteen people who
were killed when the tower at Siloam fell on them --do you think they were more
guilty than everyone else who lived in Jerusalem? By no means! But I tell you,
if you do not repent, you will all perish as they did!"
And he told them this parable: "There once was a person
who had a fig tree planted in his orchard, and when he came in search of fruit
on it but found none, he said to the gardener, 'For three years now I have come
in search of fruit on this fig tree but have found none. (So) cut it down. Why
should it exhaust the soil?' He said to him in reply, 'Sir, leave it for this
year also, and I shall cultivate the ground around it and fertilize it; it may
bear fruit in the future. If not you can cut it down.'"
Copyright ©
Confraternity of Christian Doctrine, USCCB
Answering God’s call to repent at last
Those trifles of all trifles, and vanities of vanities, my
one-time mistresses, held me back, plucking at my garment of flesh and
murmuring softly: "Are you sending us away?" And " From this
moment shall we not be with you, now or forever?" And: " From this
moment shall this or that not be allowed you, now or forever?" What were
they suggesting to me, O my God?… I hesitated to shake them off and leap
upwards on the way I was called, for the strong force of habit said to me:
"Do you think you can live without them?” But by this time its voice was
growing fainter. In the direction towards which I had already turned my face
and was quivering in fear of going, I could see the austere beauty of
Continence honorably soliciting me to come to her and not linger, her hands
full of multitudes of good examples... “The Lord their God gave me to them. Why
do you rely on yourself and so fail to stand at all? Cast yourself upon Him and
do not be afraid; He will not draw back and let you fall. Cast yourself on Him
without fear; He will receive you and heal you”...
This disputation within my heart was nothing other than a
struggle between myself against myself… When my most searching scrutiny had
drawn up all my vileness from the secret depths of my soul and heaped it in my
heart's sight, a mighty storm rose up in me bringing a mighty rain of tears. In
order to give release to my tears and lamentations, I got up and went out… I
flung myself down somehow under a certain fig tree and no longer tried to check
my tears, which poured from my eyes in a flood, an acceptable sacrifice to
Thee. And I spoke to you freely: “And thou, O Lord, how long? How long, Lord,
will you be angry forever? Remember not our former iniquities.” (Ps 6:4; 78:5)…
And I continued my miserable complaining: “How long, how long shall I go on
saying tomorrow and again tomorrow? Why not now, why not this very hour?”
And suddenly I heard a voice from some nearby house, a boy's
voice or a girl's voice, a sort of sing-song repeated again and again:
"Take and read, take and read." I stopped weeping and immediately
began to search my mind most carefully as to whether children were accustomed
to chant these words in any kind of game, and I could not remember that I had
ever heard any such thing. Damming back my flood of tears I rose up again,
interpreting the incident as quite certainly a divine command to open the book
of the apostle Paul and read the first passage on which my eyes should fall… I
returned hastily and took up the book and read what I had seen before: “Not in
rioting and drunkenness, not in chambering and impurities, not in contention
and envy, but put on the Lord Jesus Christ and make not provision for the flesh
in its concupiscence,” (Rom 13:13). I had no wish to read any further, and no
need. For in that instant, with the very ending of the sentence, it was as
though a light of utter confidence shone in my heart, and all the darkness of
uncertainty vanished away.
Daily Gospel.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét