“Khi làm việc lành
phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng
không, anh em sẽ chẳng được Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, ban thưởng.2 Vậy
khi bố thí, đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn
trong hội đường và ngoài phố xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em,
chúng đã được phần thưởng rồi.3 Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc
tay phải làm,4 để việc anh bố thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt
những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
5 “Và khi cầu nguyện,
anh em đừng làm như bọn đạo đức giả: chúng thích đứng cầu nguyện trong các hội
đường, hoặc ngoài các ngã ba ngã tư, cho người ta thấy. Thầy bảo thật anh em:
chúng đã được phần thưởng rồi.6 Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa
lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của
anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
16 “Còn khi ăn chay,
anh em chớ làm bộ rầu rĩ như bọn đạo đức giả: chúng làm cho ra vẻ thiểu não, để
thiên hạ thấy là chúng ăn chay. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng
rồi.17 Còn anh, khi ăn chay, nên rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm,18 để
không ai thấy là anh ăn chay ngoại trừ Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo.
Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.
SUY
NIỆM:
“Đã mang tiếng ở trong
trời đất, phải có danh gì với núi sông.” Danh tiếng để lại cho đời là điều khiến
nhiều người bận tâm. Có người hiến mình để làm những công trình lớn lao để lại
cho hậu thế. Nhưng cũng có người rơi vào thói háo danh, làm mọi sự chỉ để tìm
cho mình chút tiếng khen mau qua. Trong Bài Giảng trên núi mà ta nghe hôm nay, Đức
Giêsu tố giác thói háo danh của những người đạo đức giả, khi họ làm ba việc đạo
đức căn bản là bố thí, cầu nguyện, ăn chay. Ngài cũng cho thấy cách sống đạo của
người môn đệ.
Làm các việc đạo đức để
tìm tiếng khen, là một cám dỗ có thật. Có người thổi kèn trong hội đường hay
ngoài phố khi bố thí. Có người thích đứng cầu nguyện tại giữa ngã ba đường. Có
người cố mang bộ mặt thiểu não khi ăn chay. Tất cả chỉ nhằm thu hút sự chú ý của
nhiều người khác, chỉ nhằm “cho người ta thấy”, “để người ta khen” (cc. 1. 2.
5. 16). Họ làm những việc tốt lành, nhưng lại tìm mình, co quắp trên chính
mình, trong khi lẽ ra những việc này phải mở họ ra trước Thiên Chúa. Đối với Đức
Giêsu, được người ta khen là nhận được phần thưởng rồi, nên cũng chẳng được Cha
trên trời ban thưởng nữa (c. 1). Họ được phần thưởng mau qua của người đời, nhưng
mất phần thưởng trọng hậu trong ngày sau hết.
Đức Giêsu mời các môn
đệ đi vào cái kín đáo, thầm lặng, nơi đó không có con mắt của người đời, không
có tiếng khen chê. Nơi đó kín đến mức tay trái không biết việc tay phải làm. Nơi
đó là căn phòng đóng cửa, để chỉ có Cha và anh gặp gỡ. Cha là Đấng hiện diện ở
nơi kín đáo (cc. 6. 18). Cha cũng là Đấng thấy những gì được làm ở nơi kín đáo
(cc. 4. 6. 18). Cha thấy anh đã bố thí, cầu nguyện, ăn chay cách thầm lặng. Chính
Cha sẽ ban thưởng cho anh.
“Hữu xạ tự nhiên
hương” có thể là một hình ảnh đẹp về người kitô hữu. Đời kitô hữu là cuộc đời
kín đáo thầm lặng, như bị che khuất. Nhưng cũng là cuộc đời không che giấu được
trước mắt mọi người. Chính khi cái tốt được làm một cách vô cầu, thì nó lại tỏa
ngát hương. Không hẳn là chúng ta luôn luôn phải cầu nguyện trong phòng đóng cửa.
Cũng như không hẳn chúng ta phải tô son đánh phấn khi ăn chay. Nhưng điều quan
trọng là chúng ta làm mọi sự cho vinh danh Chúa.
LỜI
NGUYỆN
Ngày lại ngày, lạy
Thiên Chúa, Tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan, Hai tay cung kính,
lạy Thiên Chúa muôn loài, Tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng dung nhan.
Dưới bầu trời bao la, Trong
cô đơn và thầm lặng, Với tấm lòng thanh tịnh, Tôi sẽ đứng trước Người chiêm ngưỡng
dung nhan,
Trong thế giới ồn ào
vì nhọc nhằn, Huyên náo vì đấu tranh, Giữa đám đông hối hả lăng xăng, Tôi sẽ đứng
trước người chiêm ngưỡng dung nhan.
Và khi đã hoàn tất việc
đời, Lạy Thiên Chúa muôn loài, Một mình, lặng lẽ, Tôi sẽ đứng trước người chiêm
ngưỡng dung nhan.
R. Tagor
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Matthew 6: 1-6, 16-18.
Jesus said to his
disciples: "Take care not to perform righteous deeds in order that people
may see them; otherwise, you will have no recompense from your heavenly Father.
When you give alms, do not blow a trumpet before you, as the hypocrites do in
the synagogues and in the streets to win the praise of others. Amen, I say to
you, they have received their reward. But when you give alms, do not let your
left hand know what your right is doing, so that your almsgiving may be secret.
And your Father who sees in secret will repay you.
"When you pray,
do not be like the hypocrites, who love to stand and pray in the synagogues and
on street corners so that others may see them. Amen, I say to you, they have
received their reward. But when you pray, go to your inner room, close the
door, and pray to your Father in secret. And your Father who sees in secret
will repay you.
"When you fast,
do not look gloomy like the hypocrites. They neglect their appearance, so that
they may appear to others to be fasting. Amen, I say to you, they have received
their reward. But when you fast, anoint your head and wash your face, so that
you may not appear to others to be fasting, except to your Father who is
hidden. And your Father who sees what is hidden will repay you."
"Pray to your Father in secret"
Jesus says, “When you
pray, go into your chamber.” Now, what are these chambers but the heart
signified in the Psalm where it is said: “The things you say in your hearts, be
sorry for in your room." He then continues: “And closing the doors, pray
in secret to our Father.” Our entering the room is not enough if the door is
left open to the importunate, for external things enter brazenly in through
this door, and lay hold on our interior affections. Temporal and visible
penetrate through this door, that is, one of the senses, they enter our
thoughts and by a swarm of fancies noisily disturb us while engaged in prayer.
Therefore, the door must be closed; that is to say, the bodily sense must be
resisted, so that a wholly spiritual prayer may be offered to the Father. For
this prayer is formed in the depths of the heart where a man prays in secret to
the Father. “And your Father, who sees in secret, will reward you…”
The Lord does not
admonish us to pray but teaches us how to pray, just as the preceding passage
does not admonish us to give alms but tells us what our intention ought to be
when we are giving them. This is due to the fact that he demands the purity of
heart that one can only obtain by a continuous and undivided striving for
eternal life through no other motive than a pure love of wisdom.
Daily
Gospel.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét