Khi ấy, Ðức Giêsu nói
với các môn đệ rằng: “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho.
Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người chặt đi; còn cành
nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái hơn. Anh em được
thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em. Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở
lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không
gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy. Thầy là cây
nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người
ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được. Ai không ở
lại trong Thầy, thì bị quăng ra ngoài như cành nho và sẽ khô héo. Người ta nhặt
lấy, quăng vào lửa cho nó cháy đi. Nếu anh em ở lại trong Thầy và lời Thầy ở lại
trong anh em, thì muốn gì, anh em cứ xin, anh em sẽ được như ý. Điều làm Chúa
Cha được tôn vinh là: Anh em sinh nhiều hoa trái và trở thành môn đệ của Thầy.”
SUY
NIỆM:
Cây nho là một cây
quen thuộc trên đất Palestin. Người ta trồng nho để ăn trái hay làm rượu. Đức
Giêsu đã từng thấy những cây nho với những cành nho trĩu quả. Ngài muốn dùng
hình ảnh này để nói lên tương quan giữa Ngài với môn đệ. “Thầy là cây nho, anh
em là cành” (c. 5). Cành sống được, sinh trái được, là nhờ còn gắn liền với
cây. Dòng nhựa nguyên từ cây sẽ nuôi sống cành. Như cành không tự mình sinh
trái được (c. 4), người môn đệ cũng chẳng làm gì được nếu không gắn bó với Thầy
(c. 5).
Có một lối nói đặc biệt
để diễn tả sự gắn bó này: ở lại trong. Cụm từ này được nhắc lại sáu lần như một
điệp khúc (cc. 4-7). “Anh em hãy ở lại trong Thầy”: một lời kêu mời tha thiết của
trái tim. Thầy Giêsu như xin các môn đệ đừng quay lưng trước tình yêu, vì tình
yêu cần được đáp trả mới nên trọn vẹn. “Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại
trong anh em” (c. 4). Cành nho không có tự do để chọn ở lại hay không ở lại. Chỉ
con người mới có thể tự nguyện ở lại hay cố tình từ chối.
Nhưng ở lại trong Thầy
cũng có nhiều cấp độ. Chắc chúng ta đã ở lại trong Chúa Giêsu phục sinh đến một
mức nào đó. Và cây đời của chúng ta đã sinh hoa trái ít nhiều. Nhưng chúng ta vẫn
cần ở lại hơn để có trái nhiều hơn. Càng ở lại sâu, càng có trái nhiều, trái
ngon, trái tồn tại mãi (cc. 5.8.16). Trái tỷ lệ thuận với việc chúng ta ở lại
trong Chúa. Nét đặc sắc làm nên đời người Kitô hữu chính là chuyện của cây và
cành. Cây và cành cùng sẻ chia một dòng nhựa sống. Kitô hữu không chỉ sống với
Giêsu, sống như Giêsu, sống cho Giêsu, mà còn sống trong Giêsu, sống sự sống của
Chúa Giêsu phục sinh. Chưa sống trong Giêsu, chưa thực sự là Kitô hữu.
Chúng ta cũng không
quên vai trò của Thiên Chúa Cha người trồng nho. Cây nho Giêsu được Cha vun trồng
chăm bón. Các cành nho không sinh trái thì bị Cha chặt đi. Các cành đã sinh
trái thì được Cha cắt tỉa để sinh trái hơn (c. 2). Cha cắt tỉa không vì độc ác,
nhưng vì yêu, vì muốn điều tốt hơn cho cành nho. Chữ hơn giúp chúng ta hiểu được
những cắt tỉa đau đớn trong đời mình. Có thể nói chính Đức Giêsu cũng đã được
Cha cắt tỉa qua khổ đau, nhục nhã và cái chết kinh hoàng. Không phải vì Ngài
chưa thanh sạch, nhưng để Ngài giống và gần ta hơn.
“Điều làm Cha được tôn
vinh là anh em sinh trái nhiều” (c. 8). Vinh quang của Cha không nghịch với sự
triển nở thật sự của con người. Sự èo uột,
cằn cỗi của chúng ta mới là nỗi nhục cho Thiên Chúa. Hãy sinh trái nhiều nhờ chấp
nhận những cắt tỉa của Cha qua lời của Giêsu.
CẦU
NGUYỆN:
Xin ở lại với con, lạy
Chúa, vì con cần có Chúa hiện diện để con khỏi quên Chúa.
Chúa thấy con dễ bỏ
Chúa biết chừng nào. Xin ở lại với con, lạy Chúa, vì con yếu đuối, con cần Chúa
đỡ nâng để con khỏi ngã quỵ.
Không có Chúa, con đâu
còn nồng nhiệt hăng say. Xin ở lại với con, lạy Chúa, vì trời đã xế chiều và
ngày sắp tàn, cuộc đời qua đi, vĩnh cửu gần đến.
Con cần được thêm sức
mạnh để khỏi ngừng lại dọc đường.
Xin ở lại với con, lạy
Chúa, vì con cần Chúa trong đêm tối cuộc đời.
Con không dám xin những
ơn siêu phàm, chỉ xin ơn được Ngài hiện diện.
Xin ở lại với con vì
con chỉ tìm Chúa, yêu Chúa và không đòi phần thưởng nào khác ngoài việc được
yêu Chúa hơn.
(Cha Piô)
Lm.Antôn
Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint John 15: 01-08.
Jesus said to his
disciples: "I am the true vine, and my Father is the vine grower. He takes
away every branch in me that does not bear fruit, and everyone that does he
prunes so that it bears more fruit. You are already pruned because of the word
that I spoke to you. Remain in me, as I remain in you. Just as a branch cannot
bear fruit on its own unless it remains on the vine, so neither can you unless
you remain in me. I am the vine, you are the branches. Whoever remains in me
and I in him will bear much fruit, because without me you can do nothing. Anyone
who does not remain in me will be thrown out like a branch and wither; people
will gather them and throw them into a fire and they will be burned. If you
remain in me and my words remain in you, ask for whatever you want and it will
be done for you. By this is my Father glorified, that you bear much fruit and
become my disciples."
Jesus, our All
[Jesus] is our only
master, who must teach us; our only Lord, on whom we must depend; our only
head, to whom alone we should belong; our only model, whom we should imitate;
our only physician, who must heal us; our only shepherd, who must feed us; our
only Way, who must lead us; our only Truth, whom we must believe; our only
Life, who must be our life; and our sole sufficiency in all things, that in him
we may have all in All. Except the Name of Jesus, there is no other name given
under Heaven whereby we must be saved; and apart from Jesus Christ, God has
given us no other foundation of our salvation, our perfection and our glory:
"for other foundation no man can lay, but that which is laid; which is
Christ Jesus" (1Cor 3:11). Every house which is not built upon this firm
rock, is founded on the shifting sands, and will inevitably fall sooner or
later. Every soul who is not united with Christ as a branch to the stem of the
vine, will fall off, wither and become fit only for the fire. If we are in
Jesus Christ and Jesus Christ in us, we need not fear damnation; neither angels
in heaven nor men on earth, neither demons in hell nor any other creature can
harm us because they cannot separate us from the love of God in Christ Jesus
(cf. Rm 8:38-39).
Daily
Gospel.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét