LỜI
CHÚA: Ga 21, 15-19
Khi các môn đệ ăn
xong, Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô: "Này anh Si-môn, con ông Gio-an,
anh có mến Thầy hơn các anh em này không?" Ông đáp: "Thưa Thầy có, Thầy
biết con yêu mến Thầy." Đức Giê-su nói với ông: "Hãy chăm sóc chiên
con của Thầy." 16 Người lại hỏi: "Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh
có mến Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy."
Người nói: "Hãy chăn dắt chiên của Thầy." 17 Người hỏi lần thứ ba:
"Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy không?" Ông Phê-rô
buồn vì Người hỏi tới ba lần: "Anh có yêu mến Thầy không?" Ông đáp:
"Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy." Đức
Giê-su bảo: "Hãy chăm sóc chiên của Thầy.
18 Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng
lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người
khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn." 19 Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết
cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông: "Hãy theo Thầy."
SUY
NIỆM:
Câu chuyện của bài Tin
Mừng hôm nay diễn ra bên bờ hồ, một cái hồ mang nhiều tên gọi : hồ Galilê, hồ
Ghennêxarét, hồ Tibêriát. Cái hồ quen thuộc đầy ắp kỷ niệm giữa Thầy và trò. Nơi
đây tiếng gọi đầu tiên của Thầy Giêsu đã vang lên : Hãy theo Thầy. Tiếng ấy đã
khiến họ từ bỏ nghề sông nước để lên bờ, đi theo ông thợ mộc làng Nadarét. Bao
lần Thầy trò đi qua cái hồ rộng như biển này. Sóng gió họ cũng đã gặp, vui buồn
họ cũng đã từng. Sáng sớm hôm nay, trên hồ này họ đánh được mẻ cá lớn, nhờ một
người lạ đứng trên bờ mà họ từ từ nhận ra là Thầy của mình. Bữa ăn sáng do Thầy
chuẩn bị thật chu đáo. Có bánh và cá, có cả đống than hồng hong ấm tình Thầy
trò.
Ngọn lửa này gợi nhớ đến
đống than hồng ở dinh Thượng tế, nơi Phêrô đã đứng sưởi và đã chối Thầy (Ga 18,
18. 25). Bây giờ, cũng bên đống than hồng, Thầy Giêsu cho Phêrô có cơ hội công
khai bày tỏ tình yêu của mình. “Anh có yêu mến Thầy không ?” : ba lần Thầy
Giêsu hỏi Phêrô như thế. “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy” : ba lần
Phêrô trả lời như thế. Ba lần chối Thầy như được xóa đi bởi ba lần tuyên xưng
tình yêu. Nhưng bây giờ Phêrô khiêm tốn, biết tình yêu của mình mong manh, dễ vỡ.
“Hãy chăn dắt chiên của
Thầy” : ba lần Thầy Giêsu đã nói như thế. Tình yêu dẫn đến sứ mạng chăn dắt
đoàn chiên mà Thầy quý chuộng. Phải yêu
Thầy thì mới yêu chiên của Thầy. Yêu Thầy là điều kiện để được Thầy trao sứ mạng
mục tử. Làm mục tử là tiếp nối công việc của Thầy Giêsu, Mục tử nhân hậu, nên
cũng phải sẵn sàng chấp nhận cái chết như Thầy (cc. 18-19), chết cho đoàn
chiên, chết để tôn vinh Thiên Chúa (c. 19).
“Hãy theo Thầy”, lời mời
năm xưa cũng là lời mời được lặp lại bây giờ. “Hãy theo Thầy”, sau những vấp
ngã, yếu đuối và chối Thầy. “Hãy theo Thầy”, sau khi những giấc mơ trần tục bị
tan vỡ bởi biến cố Núi Sọ. “Hãy theo Thầy”, sau những hăng hái nồng nhiệt thuở
ban đầu. “Hãy theo Thầy” để giang tay ra và đến nơi mình không muốn đến. “Hãy
theo Thầy” để củng cố anh em và chăn dắt chiên của Thầy (Lc 22, 31-32).
Hôm nay Chúa Giêsu Phục
sinh cũng hỏi từng Kitô hữu: Con có mến Thầy không? Và Ngài chờ một câu trả lời
trước khi trao sứ mạng, vì ai trong chúng ta cũng có sứ mạng chăm sóc một nhóm
người nào đó. Xin ơn yêu Giêsu bằng tình yêu thiết thân riêng tư. Xin ơn theo
Ngài vì nghe thấy lời mời gọi vang lên mỗi ngày: Hãy theo Thầy. Và xin ơn dám sống
hết mình cho những người được Chúa trao phó.
CẦU
NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, xưa
Chúa đã sai các môn đệ ra khơi thả lưới, nay Chúa cũng sai chúng con đi vào cuộc
đời. Chúng con phải đối diện với bao thách đố của cuộc sống, của công ăn việc
làm, của gánh nặng gia đình, của nghề nghiệp chuyên môn.
Xin đừng để chúng con
sa vào cạm bẫy của vật chất và quyền lực, nhưng cho chúng con giữ nguyên lý tưởng
thuở ban đầu, lý tưởng phục vụ quê hương và Hội Thánh.
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy
chúng con sống thực tế, nhưng không thực dụng; biết xoay xở nhưng không mưu mô;
lo cho tương lai cá nhân, nhưng không quên bao người bất hạnh cần nâng đỡ.
Giữa cơn lốc của trách
nhiệm và công việc, giữa những xâu xé trước bao lựa chọn, xin cho chúng con biết
tìm những phút giây trầm lắng, để múc lấy ánh sáng và sức mạnh, để mình được thật
là mình trước mặt Chúa.
Nhờ lời Đức Trinh Nữ
Maria chuyển cầu, xin cho chúng con thật sự trở nên chứng nhân, làm tất cả để
Thiên Chúa được tôn vinh, và phẩm giá con người được tôn trọng. Amen.
Lm
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint John 17: 20-26.
After Jesus had
revealed himself to his disciples and eaten breakfast with them, he said to Simon
Peter, "Simon, son of John, do you love me more than these?" Simon
Peter answered him, "Yes, Lord, you know that I love you." Jesus said
to him, "Feed my lambs." He then said to Simon Peter a second time, "Simon,
son of John, do you love me?" Simon Peter answered him, "Yes, Lord,
you know that I love you." He said to him, "Tend my sheep." He
said to him the third time, "Simon, son of John, do you love me?" Peter
was distressed that he had said to him a third time, "Do you love
me?" and he said to him, "Lord, you know everything; you know that I
love you." Jesus said to him, "Feed my sheep. Amen, amen, I say to
you, when you were younger, you used to dress yourself and go where you wanted;
but when you grow old, you will stretch out your hands, and someone else will
dress you and lead you where you do not want to go." He said this
signifying by what kind of death he would glorify God. And when he had said
this, he said to him, "Follow me."
"Simon, do you love me?"
In his hour of trial
Peter denied his Lord three times. And so his voice was trembling when he
answered: “Lord, you know that I love you.” Yet he did not say: “All the same,
Lord, I let you down”, but: “Lord, you know that I love you.” When he said
that, he already knew that Christ is the cornerstone (Acts 4:11) on which,
despite his human frailty, there might grow in him, Peter, that building whose
form would be love through every situation, every trial, to the end. That is
why there would come a time when he would write...: “like living stones, let
yourselves be built into a spiritual house to be a holy priesthood to offer
spiritual sacrifices acceptable to God through Jesus Christ” (1Pt 2:5).
This means nothing
else than that we should always and at all times be responding, tenaciously and
consistently, to that single question: “Do you love? Do you love me? Do you
love me more than these?” For in fact it is this answer, that is to say this
love, that makes of us “a chosen race, a royal priesthood, a holy nation, a
people whom God has chosen for his own”. It is this that causes us to proclaim
the wonderful works of him who “has called us out of darkness into his
wonderful light” (1Pt 2:9). And Peter knew all this in the absolute certainty
of his faith, and he knows and continues to confess it also in those who
succeed him.
Daily
Gospel.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét