Khi ấy, Ðức Giêsu vào
Giêrusalem và đi vào Ðền Thờ. Người rảo mắt, nhìn xem mọi sự, và vì giờ đã muộn,
Người đi ra Bêtania cùng với Nhóm Mười Hai.
Hôm sau, khi thầy trò rời khỏi Bêtania, thì Ðức Giêsu cảm thấy đói.
Trông thấy ở đàng xa có một cây vả tốt lá, Người đến xem có tìm được trái nào
không. Nhưng khi lại gần, Người không tìm được gì cả, chỉ thấy lá thôi, vì
không phải là mùa vả. Người lên tiếng bảo cây vả: “Ðời đời không còn ai ăn trái
của mày nữa!” Các môn đệ đã nghe Người nói thế.
Thầy trò đến Giêrusalem.
Ðức Giêsu vào Ðền Thờ, Người bắt đầu đuổi những kẻ đang mua bán trong Ðền Thờ,
lật bàn của những người đổi bạc và xô ghế của những kẻ bán bồ câu. Người không
cho ai được mang đồ vật gì đi qua Ðền Thờ. Người giảng dạy và nói với họ: “Nào
đã chẳng có lời chép rằng: Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện dành cho mọi
dân tộc sao? Thế mà các người đã biến thành sào huyệt của bọn cướp!” Các thượng
tế và kinh sư nghe thấy vậy, thì tìm cách giết Ðức Giêsu. Quả thế, họ sợ Người,
vì cả đám đông đều rất ngạc nhiên về lời giảng dạy của Người. Chiều đến, Ðức
Giêsu và các môn đệ ra khỏi thành.
Sáng sớm, khi đi ngang
cây vả, các ngài thấy nó đã chết khô tận rễ. Ông Phêrô sực nhớ lại, liền thưa Ðức
Giêsu: “Kìa Thầy xem: cây vả Thầy rủa đã chết khô rồi!” Ðức Giêsu nói với các
ông: “Anh em hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật anh em: nếu có ai nói với
núi này: ‘Dời chỗ đi, nhào xuống biển!’, mà trong lòng chẳng nghi nan, nhưng
tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì điều ấy sẽ được ban cho. Vì thế, Thầy nói
với anh em: tất cả những gì anh em cầu nguyện và xin, anh em cứ tin là mình đã
được rồi, thì sẽ được như ý. Khi anh em đứng cầu nguyện, nếu anh em có chuyện bất
bình với ai, thì hãy tha thứ cho họ, để Cha của anh em là Ðấng ngự trên trời,
cũng tha lỗi cho anh em. Nhưng nếu anh em không tha thứ, thì Cha của anh em là
Ðấng ngự trên trời, cũng sẽ không tha lỗi cho anh em.”
SUY
NIỆM:
Khi thánh sử Máccô viết
đoạn Tin Mừng này, thì có thể Đền thờ ở Giêrusalem đã bị phá hủy bởi quân Rôma.
Ngôi đền thờ nguy nga này được vua Hêrôđê Cả trùng tu và nới rộng, mất 84 năm mới
hoàn thành, để rồi chỉ tồn tại được vỏn vẹn 6 năm. Đức Giêsu đã lên Đền thờ này
nhiều lần, vào các dịp lễ lớn. Đây là lần cuối Ngài lên đây giữa tiếng tung hô
của đám đông. Khi chiều tà, Ngài và các môn đệ qua đêm ở làng Bêtania gần đó.
Hôm sau, trên đường từ
Bêtania trở lại Đền thờ, Ngài thấy đói. Trông thấy từ xa một cây vả xanh tốt,
Ngài lại gần để tìm trái ăn. Nhưng tiếc thay cây này chỉ có lá thôi, vì chưa đến
mùa vả. Vậy mà Đức Giêsu lại có vẻ nổi giận, và nói: “Muôn đời sẽ chẳng còn ai
ăn trái của mày nữa!” Buổi sáng hôm sau, Thầy trò lại lên Đền thờ, đi ngang qua
cây vả. Mọi người thấy nó chết rồi, “chết khô tận rễ” (c. 20). Phêrô cho rằng
cây vả chết vì bị Thầy rủa (c. 21). Chúng ta không hiểu tại sao Đức Giêsu lại rủa
cây vả cho nó chết. Nó có tội tình gì đâu, chỉ tại chưa đến mùa đó thôi!
Thánh sử Máccô đã đặt
chuyện Đức Giêsu thanh tẩy Đền thờ vào ngay giữa câu chuyện đầy kịch tính về
cây vả. Điều đó khiến chúng ta không hiểu chuyện cây vả theo nghĩa đen. Đúng là
cây vả chẳng mắc tội gì khi chưa đến mùa có trái. Nhưng khi các nhà lãnh đạo Do
Thái giáo cố ý từ khước Đức Giêsu, thì họ mắc tội, như cây vả không trái. Rốt
cuộc cả họ và Đền thờ phải chịu số phận như cây vả héo khô.
Khi vào khu vực Đền thờ,
Đức Giêsu giận dữ với chuyện buôn bán, dù đây là chuyện buôn bán được phép, ở một
khu vực được phép, để phục vụ cho việc thờ tự. Đức Giêsu đã làm một hành động rất
khác thường, đó là đuổi người buôn bán, lật bàn, xô ghế của họ (c. 15). Thậm
chí Ngài còn cấm người ta mang đồ đi qua Đền thờ (c. 16). Chắc đã xảy ra một cuộc
xô xát nhỏ, trong một thời gian ngắn. Ngài hành động như người có quyền ở nơi
thờ tự này. Điều đó khiến các nhà lãnh đạo tôn giáo tìm cách giết Đức Giêsu. Đối
với Đức Giêsu, ngôi Đền thờ tráng lệ ở Giêrusalem không còn là nhà cầu nguyện
cho mọi dân tộc nữa (Is 56,7). Vì giới lãnh đạo, nó đã không đạt mục tiêu Thiên
Chúa muốn. Như cây vả xanh lá, nhưng không trái, nó sẽ bị héo khô.
Ngày nay, dấu tích còn
lại của ngôi Đền thờ xưa chỉ là một bức tường, nơi người Do Thái đến than khóc.
Bài Tin Mừng hôm nay không gây sự thù ghét đối với người Do Thái. Đúng hơn đây
là một nhắc nhở nghiêm chỉnh của Đức Giêsu đối với mọi đền thờ, nhà thờ của các
Kitô hữu. Phải làm sao để nơi thờ tự không trở thành nơi buôn bán kinh doanh. Phải
làm sao để nhà thờ thực sự là nơi cầu nguyện cho mọi người, không phân biệt
giàu nghèo, sang hèn, quê mùa hay trí thức. Phải làm sao để các ngôi thánh đường
ngày nay của chúng ta khỏi rơi vào số phận của Đền thờ Giêrusalem ngày xưa, xanh
lá nhưng không trái, nên bị chết khô.
CẦU
NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, xin
thương nhìn đến Hội Thánh là đàn chiên của Chúa. Xin ban cho Hội Thánh sự hiệp
nhất và yêu thương, để làm chứng cho Chúa giữa một thế giới đầy chia rẽ.
Xin cho Hội Thánh không
ngừng lớn lên như hạt lúa. Xin đừng để khó khăn làm chúng con chùn bước, đừng để
dễ dãi làm chúng con ngủ quên.
Ước gì Hội Thánh trở
nên men được vùi sâu trong khối bột loài người để bột được dậy lên và trở nên tấm
bánh. Ước gì Hội Thánh thành cây to bóng rợp để chim trời muôn phương rủ nhau đến
làm tổ.
Xin cho Hội Thánh trở
nên bàn tiệc của mọi dân nước, nơi mọi người được hưởng niềm vui và tự do.
Cuối cùng xin cho
chúng con biết xây dựng một Hội Thánh tuyệt vời, nhưng vẫn chấp nhận cỏ lùng
trong Hội Thánh.
Ước gì khi thấy Hội
Thánh ở trần gian, nhân loại nhận ra Nước Trời ở gần bên. Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Mark 11: 11-26.
Jesus entered
Jerusalem and went into the temple area. He looked around at everything and,
since it was already late, went out to Bethany with the Twelve. The next day as
they were leaving Bethany he was hungry. Seeing from a distance a fig tree in
leaf, he went over to see if he could find anything on it. When he reached it
he found nothing but leaves; it was not the time for figs. And he said to it in
reply, "May no one ever eat of your fruit again!" And his disciples
heard it.
They came to
Jerusalem, and on entering the temple area he began to drive out those selling
and buying there. He overturned the tables of the money changers and the seats
of those who were selling doves. He did not permit anyone to carry anything
through the temple area. Then he taught them saying, "Is it not written: “My
house shall be called a house of prayer for all peoples? But you have made it a
den of thieves.” The chief priests and the scribes came to hear of it and were
seeking a way to put him to death, yet they feared him because the whole crowd
was astonished at his teaching. When evening came, they went out of the city.
Early in the morning,
as they were walking along, they saw the fig tree withered to its roots. Peter
remembered and said to him, "Rabbi, look! The fig tree that you cursed has
withered." Jesus said to them in reply, "Have faith in God. Amen, I
say to you, whoever says to this mountain, 'Be lifted up and thrown into the
sea,' and does not doubt in his heart but believes that what he says will
happen, it shall be done for him. Therefore I tell you, all that you ask for in
prayer, believe that you will receive it and it shall be yours. When you stand
to pray, forgive anyone against whom you have a grievance, so that your
heavenly Father may in turn forgive you your transgressions."
It was not yet the season for figs
"It was not the
season for figs." The apostle Paul gives an interpretation of this passage
in his letter to the Romans: "I do not want you to be unaware of this
mystery, brethren: a hardening has come on Israel in part until the full number
of the Gentiles comes in. Thus all Israel will be saved" (Rm 11:25-26). If
our Lord had found fruit on this fig tree then the full number of the Gentiles
would not have come in. But because the full number of Gentiles has come in,
all Israel will eventually be saved... In addition, we find this passage in the
Revelation of Saint John: "Seven thousand will believe from the tribe of
Judah, twelve thousand from the tribe of Reuben" and the same for the
other tribes (cf. Rv 7:5-8). They were forty-four thousand in all who would
believe...
If Israel had
believed, our Lord would not have been crucified, and if our Lord had not been
crucified, the mass of the Gentiles would not have been saved. Thus the Jews
would become believers but would not believe until the end of the world. It was
not yet the season for them to believe in the cross... Their unbelief is our
faith; their fall, our rising. It was not the time for them that it might
become the time for us.
Daily
Gospel.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét