Khi Đức Giê-su và
ba môn đệ trở lại với các môn đệ khác, thì thấy một đám người rất đông đang vây
quanh các ông, và các kinh sư tranh luận với các ông.15 Thấy Đức Giê-su, lập tức
tất cả đám đông kinh ngạc. Họ chạy lại chào Người.16 Người hỏi các môn đệ: “Anh
em tranh luận gì với họ thế? “17 Một người trong đám đông trả lời: “Thưa Thầy,
tôi đã đem con trai tôi lại cùng Thầy; cháu bị quỷ câm ám.18 Bất cứ ở đâu, hễ
quỷ nhập vào là vật cháu xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người
ra. Tôi đã nói với các môn đệ Thầy để họ trừ tên quỷ đó, nhưng các ông không
làm nổi.”19 Người đáp: “Ôi thế hệ cứng lòng, không chịu tin! Tôi phải ở cùng
các người cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các người cho đến bao giờ nữa?
Đem nó lại đây cho tôi.”20 Người ta đem nó lại cho Người. Vừa thấy Người, quỷ
liền lay nó thật mạnh, nó ngã xuống đất, lăn lộn, sùi cả bọt mép.21 Người hỏi
cha nó: “Cháu bị như thế từ bao lâu rồi? ” Ông ấy đáp: “Thưa từ thuở bé.22 Nhiều
khi quỷ xô nó vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy có thể
làm được gì, thì xin chạnh lòng thương mà cứu giúp chúng tôi.”23 Đức Giê-su nói
với ông ta: “Sao lại nói: nếu Thầy có thể? Mọi sự đều có thể đối với người
tin.”24 Lập tức, cha đứa bé kêu lên: “Tôi tin! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu
kém của tôi! “25 Khi thấy đám đông tuôn đến, Đức Giê-su quát mắng tên quỷ: “Thần
câm điếc kia, Ta truyền cho ngươi: ra khỏi đứa bé và không được nhập vào nó nữa!
“26 Quỷ thét lên, lay nó thật mạnh, rồi ra khỏi. Đứa bé ra như chết, khiến cho
nhiều người nói: “Nó chết rồi! “27 Nhưng Đức Giê-su cầm lấy tay nó, đỡ nó dậy,
và nó đứng lên.28 Khi Người vào nhà, các môn đệ mới hỏi riêng Người: “Tại sao
chúng con đây lại không trừ nổi tên quỷ ấy? “29 Người đáp: “Giống quỷ ấy, chỉ
có cầu nguyện mới trừ được thôi.”
SUY
NIỆM:
Cha mẹ thường phải chịu
đau khổ vì con. Đức Giêsu đã từng đối diện với sự bối rối của ông trưởng hội đường
khi cô con gái mười hai tuổi của ông gần chết (Mc 5, 22-23). Ngài cũng đối diện
với sự kiên trì của người phụ nữ dân ngoại khi bà xin ngài chữa cho cô con gái
của bà bị quỷ ám ở nhà (Mc 7, 25). Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đứng
trước nỗi đau của một người cha có đứa con trai nhỏ mang triệu chứng của bệnh động
kinh. Nhưng đối với ông, hẳn con ông là người bị quỷ ám.
Ông đã đem cậu con đến
với Đức Giêsu, tiếc thay lại không gặp (c. 17). Bởi vậy ông đã xin các môn đệ của
ngài đuổi quỷ dùm. Tiếc thay họ không làm được (c. 18). Bây giờ gặp được ngài,
ông tha hồ kể về bệnh tình của con ông. Mỗi lần quỷ nhập – hay mỗi lần lên cơn
động kinh – con ông bị vật xuống đất, sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ (c.18).
Nhiều khi quỷ còn xô cậu bé vào nước hay lửa cho chết (c. 22). Vì chuyện buồn
này diễn ra từ hồi cậu còn nhỏ, nên người cha hẳn đã đau khổ triền miên và căng
thẳng từ nhiều năm qua. Ông gặp Đức Giêsu chỉ mong ngài giải phóng con mình khỏi
quỷ. “Xin chạnh lòng thương mà giúp chúng tôi.” Rõ ràng nhiều người khác trong
gia đình ông cũng phải chịu đau khổ.
“Nếu Thầy có thể làm được gì”, câu này cho thấy
ông tin không mạnh lắm. Vì thế Đức Giêsu đã bắt bẻ câu nói của ông. “Mọi sự đều
có thể đối với người tin” (c. 23). Đức Giêsu buồn vì phải ở với và chịu đựng một
thế hệ cứng lòng tin (c. 19). Các môn đệ không đuổi được quỷ vì họ chưa đủ đức
tin. Người cha muốn con mình được khỏi, ông cũng cần có thêm đức tin.
Thái độ nửa tin, nửa
ngờ cũng là thái độ của thế hệ chúng ta. Đức tin là lời đáp trả của con người, nhưng
đức tin cũng là ơn ban của Thiên Chúa. Có lúc chúng ta cũng kêu lên như người
cha đang chới với: “Tôi tin ! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi !”
(c. 24). Chúa có khả năng nâng đỡ đức tin của ta trong lúc khủng hoảng. Có lúc
chúng ta thấy không thắng nổi sức mạnh của xác thịt, của quỷ ma. Và như các môn
đệ, chúng ta tự hỏi tại sao (c. 28). “Giống quỷ ấy chỉ trừ được bằng cầu nguyện”
(c. 29). Cầu nguyện là xin Đức Giêsu thêm sức mạnh và thêm lòng tin cho ta.
CẦU
NGUYỆN:
Lạy Cha, thế giới hôm
nay cũng như hôm qua vẫn có những người bơ vơ lạc hướng vì không tìm được một
người để tin; vẫn có những người đã chết từ lâu mà vẫn tưởng mình đang sống; vẫn
có những người bị ám ảnh bởi thần ô uế, ô uế của bạc tiền, của tình dục, của tiếng
tăm; vẫn có những người mang đủ thứ bệnh hoạn, bệnh hoạn trong lối nhìn, lối
nghĩ, lối sống; vẫn có những người bị sống bên lề xã hội, dù không phải là người
phong… Xin Cha cho chúng con nhìn thấy họ và biết chạnh lòng thương như Con
Cha.
Nhưng trước hết, xin
cho chúng con nhìn thấy chính bản thân chúng con.
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Mark 9: 14-29.
When they came to the
disciples, they saw a large crowd around them and scribes arguing with them. Immediately
on seeing him, the whole crowd was utterly amazed. They ran up to him and
greeted him. He asked them, “What are you arguing about with them?” Someone
from the crowd answered him, “Teacher, I have brought to you my son possessed
by a mute spirit. Wherever it seizes him, it throws him down; he foams at the
mouth, grinds his teeth, and becomes rigid. I asked your disciples to drive it
out, but they were unable to do so.” He said to them in reply, “O faithless
generation, how long will I be with you? How long will I endure you? Bring him
to me.” They brought the boy to him. And when he saw him, the spirit
immediately threw the boy into convulsions. As he fell to the ground, he began
to roll around and foam at the mouth. Then he questioned his father, “How long
has this been happening to him?” He replied, “Since childhood. It has often
thrown him into fire and into water to kill him. But if you can do anything,
have compassion on us and help us.” Jesus said to him, “‘If you can!’
Everything is possible to one who has faith.” Then the boy’s father cried out,
“I do believe, help my unbelief!” Jesus, on seeing a crowd rapidly gathering,
rebuked the unclean spirit and said to it, “Mute and deaf spirit, I command
you: come out of him and never enter him again!” Shouting and throwing the boy
into convulsions, it came out. He became like a corpse, which caused many to
say, “He is dead!” But Jesus took him by the hand, raised him, and he stood up.
When he entered the house, his disciples asked him in private, “Why could we
not drive it out?” He said to them, “This kind can only come out through
prayer.”
“I do believe! Help my lack of trust!”
Faith is a grace.
When St. Peter
confessed that Jesus is the Christ, the Son of the living God, Jesus declared
to him that this revelation did not come “from flesh and blood,” but from “my
Father who is in heaven.” (Mt 16:17) Faith is a gift of God, a supernatural
virtue infused by him. “Before this faith can be exercised, man must have the
grace of God to move and assist him; he must have the interior helps of the
Holy Spirit, who moves the heart and converts it to God, who opens the eyes of
the mind and ‘makes it easy for all to accept and believe the truth.’” (Vatican
II, DV 5)
Faith is a human act.
Believing is possible
only by grace and the interior helps of the Holy Spirit. But it is no less true
that believing is an authentically human act. Trusting in God and cleaving to
the truths he has revealed are contrary neither to human freedom nor to human
reason. Even in human relations it is not contrary to our dignity to believe
what other persons tell us about themselves and their intentions or to trust
their promises (for example when a man and a woman marry) to share a communion
of life with one another. If this is so, still less is it contrary to our
dignity to “yield by faith the full submission of … intellect and will to God
who reveals,” (Vatican I) and to share in an interior communion with him.
In faith, the human
intellect and will cooperate with divine grace: “Believing is an act of the
intellect assenting to the divine truth by command of the will moved by God
through grace.” (St. Thomas Aquinas)
Daily
Gospel.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét