Đức Giê-su lại dùng
dụ ngôn mà nói với họ rằng:2 “Nước Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc
cưới cho con mình.3 Nhà vua sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước,
xin họ đến dự tiệc, nhưng họ không chịu đến.4 Nhà vua lại sai những đầy tớ khác
đi, và dặn họ: “Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng: Này cỗ bàn, ta đã dọn
xong, bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc cưới!
“5 Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại bỏ đi: kẻ thì đi thăm trại, người
thì đi buôn,6 còn những kẻ khác lại bắt các đầy tớ của vua mà sỉ nhục và giết
chết.7 Nhà vua liền nổi cơn thịnh nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và
thiêu huỷ thành phố của chúng.8 Rồi nhà vua bảo đầy tớ: “Tiệc cưới đã sẵn sàng
rồi, mà những kẻ đã được mời lại không xứng đáng.9 Vậy các ngươi đi ra các ngã
đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới.”10 Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường, gặp
ai, bất luận xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc cưới đã đầy thực
khách.11 “Bấy giờ nhà vua tiến vào quan sát khách dự tiệc, thấy ở đó có một người
không mặc y phục lễ cưới,12 mới hỏi người ấy: “Này bạn, làm sao bạn vào đây mà
lại không có y phục lễ cưới? ” Người ấy câm miệng không nói được gì.13 Nhà vua
liền bảo những người phục dịch: “Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm
bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng!14 Vì kẻ được gọi thì nhiều,
mà người được chọn thì ít.”
SUY
NIỆM
Dụ ngôn hôm nay nói về
một tình yêu bị từ chối. Chẳng có gì long trọng và tưng bừng cho bằng tiệc cưới
của hoàng tử. Tiệc cưới này do chính nhà vua khoản đãi với sự chuẩn bị chu đáo.
Vua đã mời các quan khách từ trước, và còn mời nhiều lần sau đó. Trước những lời
mời trân trọng của nhà vua, họ đã chối từ. Thái độ của quan khách thật không
sao hiểu nổi. Họ chẳng sợ xúc phạm đến nhà vua khi coi chuyện đi buôn và chăn
nuôi quan trọng hơn chuyện dự tiệc cưới hoàng tử (c. 5). Thậm chí có kẻ còn bắt
các đầy tớ, hành hạ và giết đi (c. 6). Những khách quý bây giờ trở thành kẻ sát
nhân. Họ sẽ phải chịu cơn thịnh nộ ghê gớm của nhà vua về sự xúc phạm đó.
Như thế tiệc cưới cho
hoàng tử sẽ đi về đâu ? Ai là người sẽ được mời tiếp theo, khi những người trước
tỏ ra bất xứng ? Nhà vua đã đưa ra một quyết định rất bất ngờ. “Hãy đi ra các
ngả đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới” (c. 9). Như thế phòng tiệc bây giờ
vẫn đầy người được mời, có cả tốt lẫn xấu.
Dụ ngôn trên đây lại
được kết nối với một dụ ngôn khác. Chúng ta ngạc nhiên khi thấy nhà vua đi vào
phòng tiệc để quan sát cách ăn mặc của những vị khách đến từ đường phố (c. 11).
Có người không mặc y phục lễ cưới và đã bị trừng phạt nặng nề (c. 13). Tại sao
lại phạt anh, khi anh bất ngờ được đưa vào ăn cưới ? Nhưng đừng quên các người
khác đều mang y phục lễ cưới đầy đủ, nên anh chẳng nói được gì để tự biện minh
(c. 12).
Lịch sự với Thiên Chúa
là điều ta dễ quên. Ngài vẫn trân trọng mời ta dự tiệc chung vui với Ngài, với
Con của Ngài. “Mọi sự đã sẵn, mời quý vị đến dự tiệc cưới” (c. 4). Đối với
Ngài, sự hiện diện của chúng ta đem lại niềm vui lớn. Khi đa số dân Do-thái, những
khách quý được mời trước, từ chối Ngài, Ngài đã không muốn phòng tiệc bị trống,
tiệc cưới bị đình hoãn. Thiên Chúa chấp nhận mở cửa phòng tiệc cho mọi người. Họ
đến từ muôn phương, có người tốt người xấu, để làm nên Giáo hội. Giáo hội gồm
những người được mời và được gọi một cách nhưng không. Tuy nhiên, chúng ta vẫn
cần lịch sự với Thiên Chúa, người chủ tiệc, cần mặc y phục lễ cưới một cách
đàng hoàng. Y phục ấy chính là một đời sống nghiêm túc theo giáo huấn của Đức
Giêsu.
Các kitô hữu chúng ta
đã được ngồi trong phòng tiệc của Thiên Chúa. Chúng ta đã được mời và được gọi
để sống trong Giáo hội, nhưng chưa chắc chúng ta nằm trong số những người được
tuyển chọn. Số người được chọn bao giờ cũng ít hơn số người được gọi. Để vào số
những người được chọn, chúng ta phải biết trân trọng ơn ban. Có khi chúng ta
cũng coi chuyện buôn bán làm ăn của mình quan trọng hơn những lời mời khẩn thiết
đến từ Thiên Chúa. Làm thế nào để chúng ta giữ được ơn cứu độ Chúa đang ban hôm
nay?
LỜI
NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu, xin
thương nhìn đến Hội Thánh là đàn chiên của Chúa. Xin ban cho Hội Thánh sự hiệp
nhất và yêu thương, để làm chứng cho Chúa giữa một thế giới đầy chia rẽ.
Xin cho Hội Thánh không
ngừng lớn lên như hạt lúa. Xin đừng để khó khăn làm chúng con chùn bước, đừng để
dễ dãi làm chúng con ngủ quên. Ước gì Hội Thánh trở nên men được vùi sâu trong
khối bột loài người để bột được dậy lên và trở nên tấm bánh.
Ước gì Hội Thánh thành
cây to bóng rợp để chim trời muôn phương rủ nhau đến làm tổ. Xin cho Hội Thánh trở
nên bàn tiệc của mọi dân nước, nơi mọi người được hưởng niềm vui và tự do.
Cuối cùng xin cho
chúng con biết xây dựng một Hội Thánh tuyệt vời, nhưng vẫn chấp nhận cỏ lùng
trong Hội Thánh.
Ước gì khi thấy Hội
Thánh ở trần gian, nhân loại nhận ra Nước Trời ở gần bên. Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Matthew 22, 1-14.
Jesus began to address
the chief priests and elders of the people, once more using parables: «This
story throws light on the kingdom of heaven. A king celebrated the wedding of
his son. He sent his servants to call the invited guests to the wedding feast, but
the guests refused to come. Again he sent other servants ordering them to say
to the invited guests: ‘I have prepared a banquet, slaughtered my fattened
calves and other animals, and now everything is ready; come then, to the
wedding feast’. But they paid no attention and went away, some to their fields,
and others to their work. While the rest seized the servants of the king,
insulted them and killed them. The king became angry. He sent his troops to
destroy those murderers and burn their city. »
Then he said to his
servants: ‘The wedding banquet is prepared, but the invited guests were not
worthy. Go, then, to the crossroads and invite everyone you find to the wedding
feast’. The servants went out at once into the streets and gathered everyone
they found, good and bad alike, so that the hall was filled with guests. The
king came in to see those who were at table, and he noticed a man not wearing
the festal garment. So he said to him: ‘Friend, how did you get in without the
wedding garment?’ But the man remained silent. So the king said to his
servants: ‘Bind his hands and feet and throw him into the dark where there is
weeping and gnashing of teeth’. Know that many are called, but few are chosen».
«I have prepared a banquet, slaughtered my fattened calves
and other animals, and now everything is ready; come then, to the wedding
feast»
Fr. David AMADO i Fernández
(Barcelona, Spain)
(Barcelona, Spain)
Today, the evangelic
parable speaks of the banquet of the Kingdom. It is a recurrent example in
Jesus' preaching. It has to do with that wedding feast that will happen at the
end of time and that will be the union of Jesus with his Church. She is
Christ's spouse that walks in our world but which will finally espouse his
Beloved forever and ever. God Father has prepared that feast and He wants all
men to be present. This is why He says to all of us «come to the wedding
feast!» (Mt 22:4).
Notwithstanding, the
parable has a tragic development, as many «paid no attention and went away,
some to their fields, and others to their work...» (Mt 22:5). This is why,
every day, God's mercy is, more often, addressed to the most distant persons.
This is like the groom going to get married and invites his family and friends.
But they do not wish to go; in view of what he decides to call his acquaintances
and co-workers, but they come out with excuses; so finally, he calls the first
persons he meets, because he has prepared a banquet and he wants to have guests
at his table. Something very similar happens with God.
But the different
characters appearing in the parable may also be images of the different states
of our soul. Thanks to the grace of baptism we are God's friends and inheritors
along with Christ: we have a place reserved for us in this banquet. If,
however, we forget our condition of sons, God proceeds to treat us as
acquaintances while maintaining his invitation. If we let the grace within us
to die, then we become people found in any crossroad, just passers-by without a
penny in matters of the Kingdom. Yet, God keeps on calling us.
His call may reach us
any time. It is by personal invitation. Nobody has any right to be there. It is
God who finds us and tells us: «Come to the wedding!». And we have to receive
this invitation with words and facts. This is why that guest who was not properly
dressed is thrown out: «Friend, how did you get in without the wedding
garment?» (Mt 22:12).
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét