“Bấy giờ, Nước Trời sẽ
giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể.2 Trong mười cô đó, thì có
năm cô dại và năm cô khôn.3 Quả vậy, các cô dại mang đèn mà không mang dầu
theo.4 Còn những cô khôn thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo.5 Vì chú rể đến
chậm, nên các cô thiếp đi, rồi ngủ cả.6 Nửa đêm, có tiếng la lên: “Chú rể kia rồi,
ra đón đi! “7 Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều thức dậy, và sửa soạn đèn.8
Các cô dại nói với các cô khôn rằng: “Xin các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn
của chúng em tắt mất rồi! “9 Các cô khôn đáp: “Sợ không đủ cho chúng em và cho
các chị đâu, các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn.”10 Đang lúc các cô đi mua, thì
chú rể tới, và những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới. Rồi
người ta đóng cửa lại.11 Sau cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi: “Thưa Ngài,
thưa Ngài! mở cửa cho chúng tôi với! “12 Nhưng Người đáp: “Tôi bảo thật các cô,
tôi không biết các cô là ai cả! “13 Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không
biết ngày nào, giờ nào.
SUY
NIỆM
Nếu nhìn bề ngoài mười
cô trinh nữ, chúng ta khó lòng phân biệt được ai khôn ai dại. Mười cô có thể là
những cô phù dâu đang ở bên nhà gái,
Các cô đều mang theo
đèn, hay đúng ra là những ngọn đuốc nhỏ, vì chỉ đuốc mới không tắt khi gặp cơn
gió ngoài đường. Xúng xính trong những bộ áo đẹp, các cô ngóng chờ chàng rể đến,
để ra đón với đuốc sáng trên tay, và để sau đó tất cả tiến vào nhà gái dự tiệc.
Nhưng vì chàng rể và nhà trai đến chậm, nên mười cô đều ngủ cả.
Đến bây giờ vẫn không
thể phân biệt được năm cô khôn và năm cô dại. Chẳng rõ các cô đã chợp mắt được
bao lâu, nhưng đến nửa đêm có tiếng la lên, báo tin chàng rể đến. Cả mười cô đều
hối hả thức dậy và lo sửa soạn đèn, vì đèn là điều quan trọng và cần thiết để
ra nghênh đón chàng rể. Bây giờ người ta mới nhận ra trong mười cô, ai dại, ai
khôn. Vì chàng rể đến muộn quá, nên mọi ngọn đuốc của các cô đã hầu tàn. Phải
châm thêm dầu thì mới có đuốc sáng ra đón chàng rể. Năm cô khôn dễ dàng làm cho
đuốc sáng lên, vì họ đem theo dầu dự trữ. Còn năm cô dại thì lúng túng không biết
phải làm sao. “Xin các chị cho chúng em chút dầu, vì đuốc chúng em sắp tắt rồi”
(c. 8). Các cô khôn cũng cần có đủ dầu cho cuộc đón rước sắp tới, nên đã từ chối.
Không phải vì độc ác, nhưng vì số dầu đem theo chỉ đủ cho riêng họ. Cách giải
quyết tốt nhất là đề nghị các cô dại đi mua nơi cửa hàng. Chuyện này không khó
vì các cửa hàng vẫn thường mở đến khuya. Tiếc thay, đang lúc các cô đi mua, thì
chàng rể tới. Chỉ có năm cô mang đuốc sáng ra đón chàng rể. Chỉ có năm cô được
coi là sẵn sàng, theo chàng vào dự tiệc cưới. Cửa được đóng lại, ngăn cách giữa
người được dự tiệc và người không. Năm cô dại cuối cùng đã có dầu, đuốc đã
sáng, trở về, gõ cửa. “Thưa Ngài, thưa Ngài, xin mở cửa cho chúng tôi với !”
(c. 11). Nhưng các cô bị từ chối thẳng : “Tôi không biết các cô là ai” (c. 12).
Dụ ngôn này có một kết
thúc không vui trọn vẹn. Tiệc cưới rất vui ở bên trong, năm cô đứng ngoài không
được vào. Chúng ta thấy tiếc cho năm cô dại. Dại ở đây không phải vì không có
thiện chí hay làm điều gian ác. Khôn hay dại chỉ khác nhau ở chỗ sẵn sàng hay
không sẵn sàng, đuốc có sáng khi chàng rể đến hay không. Các cô khôn đã phải
tính đến chuyện lỡ chàng rể đến muộn, làm sao có đủ dầu để thắp cho cây đuốc
sáng mà ra đón. Ai mà có đủ dầu dự trữ rồi thì ngủ cũng yên tâm. Chúng ta cần nếm
nỗi đau của năm cô đứng ngoài, khi cửa đã đóng lại. Muộn mất rồi, mọi chuẩn bị
háo hức trở nên vô ích. Đức Giêsu chính là Chàng Rể đến bất chợt giữa đêm
khuya. Chỉ mong ta không phải năn nỉ xin dầu và vội vã đi mua dầu trong đêm.
LỜI
NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu, Chúa
đã yêu trái đất này, Và đã sống trọn phận người ở đó. Chúa đã nếm biết Nỗi khổ
đau và hạnh phúc, Sự bi đát và cao cả của phận người.
Xin dạy chúng con biết
đường lên trời, Nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.
Khi ngước nhìn lên quê
hương vĩnh cửu, Chúng con thấy mình được thêm sức mạnh Để xây dựng trái đất
này, Và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở lại.
Lạy Chúa Giêsu đang ngự
bên hữu Thiên Chúa, Xin cho những vất vảcủa cuộc sống ở đời Không làm chúng con
quên trời cao; Và những vẻ đẹp của trần gian Không ngăn bước chân con tiến về
bên Chúa.
Ước gì qua cuộc sống hằng
ngày của chúng con, Mọi người thấy nước trời đang tỏ hiện.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Matthew 25, 1-13.
Jesus said to his
disciples, «This story throws light on what will happen in the kingdom of
heaven. Ten bridesmaids went out with their lamps to meet the bridegroom. Five
of them were careless while the others were sensible. The careless bridesmaids
took their lamps as they were and did not bring extra oil. But those who were
sensible, brought with their lamps flasks of oil. As the bridegroom delayed,
they all grew drowsy and fell asleep. But at midnight, a cry rang out: ‘The
bridegroom is here, come out and meet him!’ All the maidens woke up at once and
trimmed their lamps. Then the careless ones said to the sensible ones: ‘Give us
some oil, for our lamps are going out’. The sensible ones answered: ‘There may
not be enough for both you and us. You had better go to those who sell and buy
for yourselves’. They were out buying oil when the bridegroom came, and those
who were ready went with him to the wed-ding feast, and the doors were shut.
Later the rest of the bridesmaids arrived and called out: ‘Lord, Lord, open to
us’. But he answered: ‘Truly, I do not know you’. So, stay awake, for you do
not know the day nor the hour».
«Truly, I do not know you»
Fr. Joan Ant. MATEO i García
(La Fuliola, Lleida, Spain)
(La Fuliola, Lleida, Spain)
Today, Friday, 21st
week in ordinary time, the Lord, in the Gospel, reminds us of the convenience
of staying always awake and ready to meet him. Whether at midnight, or at any
other moment, a cry can ring out at our door to invite us to come out and meet
our Lord. Death never makes appointments. In fact, «you do not know the day nor
the hour» (Mt 25:13).
To be on the alert
does not mean to live with fear and anguish. It means to live our life as sons
of God, our life of faith, hope and charity, in a responsible way. The Lord is
continuously waiting for our response of faith and love, constant and patient,
amid the chores and preoccupations that weave our life.
And this response can
only be given by us; you and I. Nobody else can give it in our place. This is
what it means the denial of the sensible maidens to the careless ones to share
their oil for the lamps that were going out: «You had better go to those who
sell and buy for yourselves» (Mt 25:9). Our response before God is, therefore,
personal and not transferable.
Let us not wait for a
“tomorrow” —that may never come— to trim up the lamp of our love for the
Spouse. Carpe diem! We must live every second of our life with all the passion
a Christian must feel for his Lord. It is a well-known saying but we might as
well refresh our memory: «Live every day of your life as if it is your first,
as if it is your only available day, as if it is your last day». A realistic
call for a necessary and reasonable conversion that we have to carry out.
Let God give us the
grace of his mercy that we may not have to hear in the supreme hour: «Truly, I
do not know you» (Mt 25:12), that is, «you have had no relation whatsoever with
me». Let us treat the Lord in this life in such a way we may become his
acquaintances and friends in our time and in eternity.
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét