Khi Đức Giê-su đến
vùng kế cận thành Xê-da-rê Phi-líp-phê, Người hỏi các môn đệ rằng: “Người ta
nói Con Người là ai? “14 Các ông thưa: “Kẻ thì nói là ông Gio-an Tẩy Giả, kẻ
thì bảo là ông Ê-li-a, có người lại cho là ông Giê-rê-mi-a hay một trong các vị
ngôn sứ.”15 Đức Giê-su lại hỏi: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai? “16 Ông
Si-môn Phê-rô thưa: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.”17 Đức
Giê-su nói với ông: “Này anh Si-môn con ông Giô-na, anh thật là người có phúc,
vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng
ngự trên trời.18 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh biết: anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng
Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ
không thắng nổi.19 Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá Nước Trời: dưới đất, anh cầm
buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều
gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy.”20 Rồi Người cấm ngặt các môn đệ không
được nói cho ai biết Người là Đấng Ki-tô. 21 Từ lúc đó, Đức Giê-su Ki-tô bắt đầu
tỏ cho các môn đệ biết: Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải chịu nhiều đau khổ do
các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ
sống lại.22 Ông Phê-rô liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: “Xin
Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy! “23 Nhưng Đức Giê-su quay lại
bảo ông Phê-rô: “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của
anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.”
SUY
NIỆM:
Chúng ta đã quen cầu nguyện
cho Đức giáo hoàng với bài hát: “Này con là đá, trên viên đá này Ta xây Giáo hội…”
Theo Tin Mừng Gioan, ngay từ lần đầu gặp gỡ (Ga 1, 42), Đức Giêsu đã đặt cho
anh Simon một tên mới: Kêpha, nghĩa là Đá. Trong bài Tin Mừng bằng tiếng Hy Lạp,
Đức Giêsu nói với Simon: “Anh là Petros (Phêrô), và trên petra (đá) này, Thầy sẽ
xây Giáo Hội Thầy.” Rất có thể Ngài đã nói với Simon bằng tiếng Do Thái thời của
Ngài như sau: “Anh là Kêpha, và trên kêpha này Thầy sẽ xây Giáo Hội của Thầy.”
Người Do Thái hầu như không
có thói quen đặt tên con là Đá, Kêpha. Khi đặt cho Simon cái tên lạ, Đức Giêsu
đã muốn trao sứ mạng cho anh. Anh sẽ là nền cho ngôi nhà mới của Thầy, do tay
Thầy xây dựng (c. 18). Ngôi nhà ấy chính là Giáo hội, là cộng đoàn giao ước mới
do Thầy lập nên. Chúng ta rất ngạc nhiên vì Đức Giêsu muốn đặt nền trên Kêpha
(Phêrô), một con người bình thường, một ngư phủ ít học. Làm sao Giáo hội có thể
xây nền trên một con người yếu đuối như thế? Kêpha vững như bàn thạch không nhờ
sức riêng, nhưng nhờ ơn Chúa. Quyền lực của Tử thần, của Ác thần không thắng được
cộng đoàn này. Bất chấp những tấn công trong ngoài từ hai mươi thế kỷ qua, Giáo
hội vẫn đứng vững trên nền đá Phêrô, anh ngư phủ vùng Galilê, đơn giản vì Chúa
phục sinh vẫn luôn ở với Giáo hội (Mt 28, 20), và vẫn tiếp tục xây dựng Giáo hội
của Ngài trong sự thăng trầm của lịch sử.
Nhưng Phêrô cũng có những
yếu đuối của mình. Khi Thầy Giêsu loan báo về con đường khổ nạn và cái chết sắp
đến, Phêrô không thể chấp nhận được con đường hẹp này. Dù đã được Cha mặc khải
để biết Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa, nhưng Phêrô lại chưa thể hình dung
được một đấng Kitô thất bại ê chề. “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải
chuyện ấy” (c. 22). Nếu Thầy là Con Thiên Chúa, thì Cha chẳng để Thầy phải chịu
như vậy. Trong phút chốc, từ Đá Tảng vững chắc (kêpha, petra) Phêrô trở thành
viên đá làm cho Thầy vấp phạm (scandalon), trở thành cơn cám dỗ lớn cho Thầy đến
từ Satan (c. 23). Đức Giêsu đã phản ứng mạnh mẽ đối với anh môn đệ mà Ngài tin
tưởng. “Lui đi sau Thầy!”: Ngài nói giống như lần bị cám dỗ bởi Satan (Mt 4,
10). Ngài muốn Phêrô trở lại vị trí đi sau của người môn đệ. Cần có thời gian
Phêrô mới hiểu được con đường Thầy đã đi. và tự nguyện đón lấy cái chết thập
giá mà chính Thầy đã chịu.
Cám dỗ tránh con đường
hẹp của khổ đau, nhục nhã, thất bại, khó nghèo là cám dỗ muôn thuở mà Thầy
Giêsu và anh Phêrô đã trải qua, cũng là cám dỗ muôn thuở của Giáo hội mọi thời.
Làm thế nào để chúng ta nghĩ như Thiên Chúa, chứ không như thế gian, chọn sự
ngu dại của Thập Giá hơn là sự khôn ngoan người đời (x. 1 Cr 1, 25)?
CẦU
NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, Xin
nhìn đến Hội Thánh của Chúa trên khắp hoàn cầu, Hội Thánh Chúa đã lập bằng rất
nhiều tình yêu. Xin nhìn đến những nơi thiếu nhà thờ, cần chủ chăn, những đồng
lúa chín vàng chờ người gặt. Xin nhìn đến những thánh đường vắng bóng giáo dân,
những chủng viện và tập viện phải đóng cửa vì thiếu ơn gọi. Xin thương những
kitô hữu đang bị bách hại ở nhiều nơi, và
bao người trẻ mất đức tin, mất niềm hy vọng vào Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, Hội
Thánh sau hai ngàn năm đã lớn mạnh hơn nhiều, nhưng vẫn bị đe dọa bởi bao sóng
gió bên ngoài và bên trong. Xin cho Hội Thánh biết không ngừng canh tân nhờ
Thánh Thần, để có thể đồng hành và đối thoại với con người hôm nay. Xin cho các
kitô hữu sống thánh thiện như Cha trên trời. để những khiếm khuyết của chúng
con khỏi làm cớ cho nhiều người bỏ Chúa. Cuối cùng, xin Chúa cho Hội Thánh
chúng con những vị thánh mới, tươi tắn, khiêm hạ và nhân từ như Chúa, để cuộc sống
ngát hương của họ khiến Hội Thánh đáng tin hơn, và chinh phục được những tâm hồn
chưa biết Chúa.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Matthew 16, 13-23.
Jesus came to Caesarea
Philippi. He asked his disciples, «Who do people say the Son of Man is?». They
said, «For some of them you are John the Baptist, for others Elijah or Jeremiah
or one of the prophets». Jesus asked them, «But you, who do you say I am?».
Peter answered, «You are the Messiah, the Son of the living God». Jesus
replied, «It is well for you, Simon Barjona, for it is not flesh or blood that
has revealed this to you but my Father in heaven. And now I say to you: You are
Peter (or Rock) and on this rock I will build my Church; and never will the
powers of death overcome it. I will give you the keys of the kingdom of heaven:
whatever you bind on earth shall be bound in heaven, and what you unbind on
earth shall be unbound in heaven». Then He ordered his disciples not to tell
anyone that he was the Christ.
From that day Jesus
began to make it clear to his disciples that He must go to Jerusalem; He would
suffer many things from the Jewish authorities, the chief priests and the
teachers of the Law. He would be killed and be raised on the third day. Then
Peter took him aside and began to reproach him, «Never, Lord! No, this must never
happen to you». But Jesus turned to him and said, «Get behind me, Satan! You
would have me stumble. You are their king not as God does, but as people do».
«You are their king not as God does, but as people do»
Fr. Joaquim MESEGUER García
(Sant Quirze del Vallès, Barcelona, Spain)
(Sant Quirze del Vallès, Barcelona, Spain)
Today, Jesus proclaims
Peter very fortunate for his rightful faith declaration: «Peter answered, ‘You
are the Messiah, the Son of the living God’. Jesus replied ‘It is well for you,
Simon Barjona, for it is not flesh or blood that has revealed this to you but
my Father in heaven’» (Mt 16:16-17). By this congratulation Jesus promises
Peter the primacy of his Church; but, shortly after, He scolds Peter for having
a very human and wrong idea of what the Messiah would do: «Then Peter took him
aside and began to reproach him, ‘Never, Lord! No, this must never happen to
you’. But Jesus turned to him and said, ‘Get behind me, Satan! You would have
me stumble. You are their king not as God does, but as people do’» (Mt
16:22-23).
We have to be grateful
to the evangelists for presenting us the first disciples of Jesus as they
actually were: no idealized characters, but people of flesh and blood as
ourselves, with their defects and virtues; which gets them closer to us and
helps us to see that perfecting ourselves in Christian life is a certain path
we all have to follow, for nobody is born knowing all the answers.
As we already know how
history goes, let us accept Jesus Christ was the suffering Messiah prophet
Isaiah announced who offered his life in the Cross. What is more difficult to
accept is that we must keep on presenting his work by following the same path
of surrendering, renunciation and sacrifice. Imbued, as we appear to be, with a
society that encourages quick success, learning without any effort and in a
funny way, and achieving the maximum profit with the least possible strain, it
should not surprise us we end up by seeing things more as people do than as God
does. Once he received the Holy Spirit, Peter learned where the path he had to
follow went through and he lived by this expectation. «World tribulations are
full of sadness and empty of any prizes; but those we suffer for God are
softened by the hope of an eternal prize» (St. Ephraem).
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét