41 Người Dothái liền xầm
xì phản đối, bởi vì Ðức Giêsu đã nói: “Tôi là bánh từ trời xuống”. 42 Họ nói:
“Ông này chẳng phải là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta
đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: “Tôi từ trời xuống?” 43 Ðức Giêsu bảo
họ: “Các ông đừng có xầm xì với nhau! 44 Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa
Cha, là Ðấng đã sai tôi, không lôi kéo người ấy, và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống
lại trong ngày sau hết. 45 Xưa có lời chép trong sách các ngôn sứ: Hết mọi người
sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ. Vậy phàm ai nghe và đón nhận giáo huấn của Chúa Cha,
thì sẽ đến với tôi. 46 Không phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu, nhưng chỉ có Ðấng
từ nơi Thiên Chúa mà đến, chính Ðấng ấy đã thấy Chúa Cha. 47 Thật, tôi bảo thật
các ông, ai tin thì được sự sống đời đời.
48 Tôi là bánh trường sinh. 49 Tổ tiên các ông đã ăn manna trong sa mạc, nhưng đã chết. 50 Còn bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết. 51 Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống”.
48 Tôi là bánh trường sinh. 49 Tổ tiên các ông đã ăn manna trong sa mạc, nhưng đã chết. 50 Còn bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết. 51 Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống”.
SUY
NIỆM
Một ngôn sứ dũng cảm
như Êlia trên núi Các-men cũng có lúc chán nản, thất vọng, chỉ muốn xin được chết.
Giữa sa mạc, Êlia nằm ngủ dưới gốc cây. Ông không còn đủ sức tiếp tục cuộc hành
trình. Một thiên thần đã đem đến cho ông bánh và nước, nhờ đó ông có sức đi đến
núi của Thiên Chúa.
Người Kitô hữu cũng phải
đi ngang qua sa mạc cuộc đời, với bao thách đố, ngờ vực, hiểm nguy… Chúng ta cần
được dưỡng nuôi, nâng đỡ, để có sức đi hết cuộc hành trình về quê thật. Có
thiên thần nào hiện ra đem bánh cho ta không? Có thứ manna nào từ trời rơi xuống?
Thiên Chúa Cha muốn ban cho ta tấm bánh từ trời, đó là Ðức Giêsu, Con Thiên
Chúa (Ga 6,32-33). Ðức Giêsu là Tấm Bánh Cha ban cho nhân loại, và chính Ngài
cũng muốn tặng bản thân mình cho ta: “Tôi là Bánh trường sinh” (c.48). “Tôi là
Bánh hằng sống từ trời xuống” (c.51).
Khi nói đến Bánh hằng
sống, Bánh trường sinh, chúng ta thường nghĩ ngay đến bí tích Thánh Thể và ít
khi nghĩ đến Tấm Bánh Lời Chúa. Mỗi thánh lễ là một bữa tiệc. Chúng ta được mời
đến dự bàn tiệc Lời Chúa trước khi dự bàn tiệc Thánh Thể. Cả hai đều là lương
thực cần thiết cho tín hữu. Công đồng Vaticanô (PV 7) khẳng định rằng khi chúng
ta nghe đọc Lời Chúa trong Phụng Vụ thì Chúa Giêsu “hiện diện trong Lời của Người,
vì chính Người nói khi ta đọc Kinh Thánh trong Giáo Hội”. Như thế Chúa Giêsu vẫn
loan báo Tin Mừng trong từng thánh lễ (PV 33). Ngài vẫn trao cho ta Tấm Bánh là
Lời của Ngài. Con người sống đâu chỉ nhờ cơm bánh vật chất, mà còn nhờ mọi lời
do miệng Thiên Chúa phán ra. Ðức Giêsu là Lời viết hoa của Thiên Chúa. “Thầy có
những lời ban sự sống đời đời” (Ga 6,68).
Lời Chúa là thức ăn
khó nuốt. Cuốn Tân Ước tôi cầm trên tay là một bản văn cổ, thuộc nền văn hóa xứ
Pa-lét-tin cách đây hơn 2000 năm. Phải học hỏi, đào sâu mới hiểu đúng và hiểu đủ.
Lời Chúa cũng là thức ăn khó nuốt, vì là một lời mời gọi tôi ra khỏi mình, bỏ lại
những tính toán khôn ngoan và hợp lý. Tiếng Chúa đụng đến con người tôi, ở đây,
bây giờ, và mời tôi dấn thân vào một cuộc mạo hiểm. Nhưng Lời Chúa sẽ là tấm
bánh thơm ngon nếu tôi biết lắng nghe và đem ra thực hành. Càng sống Lời Chúa, tôi
càng gặp được ánh sáng và sức mạnh, nhất là được hiệp thông với con người Ðức
Giêsu. Hãy hưởng dùng Tấm Bánh Chúa trao cho bạn, và hãy chia sẻ cho nhau kho
tàng Lời Chúa.
CẦU
NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu, xin
cho con nhìn thấy sự hiện diện của Chúa dưới muôn ngàn dáng vẻ. Chúa hiện diện
lặng lẽ như tấm bánh nơi nhà Tạm, nhưng Chúa cũng ở nơi những ai nghèo khổ, những
người sống không ra người. Chúa hiện diện sống động nơi vị linh mục, nhưng Chúa
cũng có mặt ở nơi hai, ba người gặp gỡ nhau để chia sẻ Lời Chúa. Chúa hiện diện
nơi Giáo Hội gồm những con người yếu đuối, bất toàn, và Chúa cũng ở rất sâu trong
lòng từng Kitô hữu.
Lạy Chúa Giêsu, xin
cho con thấy Chúa đang tạo dựng cả vũ trụ và đang đưa dòng lịch sử này về với
Chúa. Xin cho con gặp Chúa nơi bất cứ ai là người vì họ có cùng khuôn mặt với
Chúa. Xin cho con khám phá ra Chúa đang hẹn gặp con nơi mọi biến cố buồn vui của
đời thường. Ước gì con thấy Chúa ở khắp nơi, thấy đâu đâu cũng là nhà của Chúa.
Và ước gì con đừng bỏ lỡ bao cơ hội gặp Chúa trên bước đường đời của con. Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint John 6, 41-51.
The Jews murmured
because Jesus had said, «I am the bread which comes from heaven». And they
said, «This man is the son of Joseph, isn't he? We know his father and mother.
How can he say that he has come from heaven?». Jesus answered them, «Do not
murmur among yourselves. No one can come to me unless he is drawn by the Father
who sent me; and I will raise him up on the last day. It has been written in
the Prophets: ‘They shall all be taught by God’. So whoever listens and learns
from the Father comes to me. For no one has seen the Father except the One who
comes from God; He has seen the Father. »
Truly, I say to you,
whoever believes has eternal life. I am the bread of life. Though your
ancestors ate the manna in the desert, they died. But here you have the bread
which comes from heaven so that you may eat of it and not die. I am the living
bread which has come from heaven; whoever eats of this bread will live forever.
The bread I shall give is my flesh and I will give it for the life of the
world».
«No one can come to me unless he is drawn by the Father»
Fr. Lluc TORCAL Monk of Santa Maria de Poblet
(Santa Maria de Poblet, Tarragona, Spain)
(Santa Maria de Poblet, Tarragona, Spain)
Today, the Gospel
shows how puzzled Jesus' compatriots were when in his presence: «This man is
the son of Joseph, isn't he? We know his father and mother. How can he say that
he has come from heaven?» (Jn 6:42). The life of Jesus amongst his own people
had been so normal that, when He began with the proclamation of the Kingdom,
those who knew him were shocked at what He was saying.
What Father was Jesus
referring to, whom nobody had ever seen before? Which could be that living
bread coming from heaven that those who eat of it would live forever? He denied
it was the manna in the desert because those who ate it also died. «The bread I
shall give is my flesh and I will give it for the life of the world» (Jn 6:51).
Could his flesh be an aliment for us? The baffling doubts Jesus was spreading
amongst the Jews could also embarrass us should we not be able to answer a
question basic for our Christian life: Who is Jesus?
Many men and women
before us have asked themselves the same question, have personally answered it,
have gone to Jesus, have followed him and now they enjoy an endless life full
of love. And those who now may come to Jesus, He will raise them up on the last
day. (cf. Jn 6:44). John Cassian exhorted his monks by telling them: «‘Come
close to God, and He will come close to you’, because ‘nobody can come to Jesus
unless he is drawn by the Father who sent Him’ (...). In the Gospel we listen
to the Lord inviting us to join Him: ‘You who are burdened and overwhelmed,
come to me and I will make you rest’». Let us welcome the Word of the Gospel
that every day brings us nearer to Jesus; let us welcome the invitation of the
very Gospel to enter into communion with Him by eating his flesh, because «This
is the true food, Christ's flesh, which being Word has become flesh, as it is
said ‘And the Word became flesh’» (Origen).
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét