Đức Giê-su xuống
thuyền, băng qua hồ, trở về thành của mình.2 Người ta liền khiêng đến cho Người
một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo
người bại liệt: “Này con, cứ yên tâm, con đã được tha tội rồi! “3 Có mấy kinh
sư nghĩ bụng rằng: “Ông này nói phạm thượng.”4 Nhưng Đức Giê-su biết ý nghĩ của
họ, liền nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy?5 Trong hai điều: một
là bảo: “Con đã được tha tội rồi”, hai là bảo: “Đứng dậy mà đi”, điều nào dễ
hơn?6 Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội – bấy giờ
Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Đứng dậy, vác giường đi về nhà! “7 Người bại liệt
đứng dậy, đi về nhà.8 Thấy vậy, dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban
cho loài người được quyền năng như thế.
SUY
NIỆM
Khiêng một người bất
toại trên một cái giường là điều không dễ. Chẳng biết có mấy người khiêng và
khiêng bao xa ? Chẳng rõ tương quan giữa họ ra sao, có phải là bạn bè, họ hàng
không ? Có điều chắc là anh bất toại không thể tự mình đến với Thầy Giêsu được.
Chân của anh có vấn đề, và thời ấy không có xe lăn như bây giờ. Anh cần đến sự
giúp đỡ của bạn bè quen biết. Và đã có những người đáp lại vì tình thương đối với
anh chịu tật nguyền. Rồi đã có một cuộc hẹn, và sau đó cả nhóm lên đường.
Tình bạn làm cho đường
đến nhà của Thầy Giêsu ở Caphácnaum gần hơn. Nhưng vất vả, nhọc nhằn thì vẫn
không tránh được. Đưa người bất toại đến với Thầy Giêsu quả là một kỳ công, vì
trong Tin Mừng theo thánh Máccô, họ đã phải đưa người bệnh xuống qua một lỗ thủng
ở trên mái nhà, bởi lẽ không có đường nào khác ! (Mc 2, 4). Dù sao Thầy Giêsu
cũng đã thấy lòng tin của họ (c. 2). Lòng tin là cái bên trong, nhưng được lộ
ra ngoài. Cả người bất toại lẫn các người khiêng đều có chung một lòng tin. Tin
rằng đến với Thầy Giêsu là thế nào cũng được khỏi. Họ nuôi một niềm hy vọng lớn
: khi trở về không phải khiêng nhau nữa. Anh bất toại có thể đi được bằng đôi
chân của chính mình, và đi ngang hàng với những người bạn khác. Tin, yêu và hy
vọng là những tâm tình có trong tim của nhóm bạn này. Không có những điều đó
thì cũng chẳng có phép lạ khỏi bệnh. Ơn Thiên Chúa vẫn đến với con người ngang
qua lòng tốt của con người.
Nhưng lạ thay Thầy
Giêsu lại có vẻ không màng đến chuyện chữa bệnh. Thầy nói với người bất toại:
“Các tội của anh được tha thứ” (c. 2). Ơn đầu tiên người bất toại nhận được là
một ơn mà anh không xin, ơn đó không phải nơi thân xác, nhưng nơi linh hồn. Hẳn
Thầy Giêsu không có ý nói rằng anh bị tật là vì đã phạm tội. Nhưng Ngài muốn
cho thấy uy quyền của lời Ngài nói. Lời này có thể tha tội và lời này cũng có
thể chữa lành. Nếu các kinh sư nghĩ rằng Ngài đã nói phạm thượng (c. 3), dám tiếm
quyền tha tội dành cho một mình Thiên Chúa, thì Ngài sẽ chứng tỏ cho họ thấy
Ngài có quyền tha tội dưới đất. Ngài bảo anh bất toại : “Đứng dậy, vác chõng mà
đi về nhà” (c. 6). Ngài đã không chọn điều dễ hơn (c. 5), điều khó kiểm chứng. Anh
bất toại đã đứng dậy và đi về nhà cùng với các bạn của anh. Anh đã được hơn cả
điều anh mong ước, đó là hồn an xác mạnh.
Đức Giêsu có quyền giải
phóng ta khỏi bệnh tật và tội lỗi. Tội lỗi cũng làm ta bất toại, không đến được
với Thiên Chúa và tha nhân. Nhưng Đức Giêsu đã muốn chia sẻ quyền này cho “loài
người” (c. 8). Môn đệ của Ngài vẫn làm thừa tác vụ chữa lành và tha tội cho đến
tận thế.
LỜI
NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu, Chúa
đã giúp cho bao người què đi được trên đôi chân của mình. Chúa đã làm cho người
bất toại nằm chờ đợi nhiều năm bên hồ nước bất ngờ chỗi dậy, vác chõng và bước
đi. Chúa đã làm cho người bất toại mà bạn bè vất vả đưa xuống từ lỗ hổng của
mái nhà, được khỏi bệnh, lòng bình an vì được tha thứ. Chúa đã cho kẻ bại tay
được đưa tay ra và tay anh trở lại bình thường.
Bất toại trên thân xác
thật là điều đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn là thứ bất toại của tâm hồn. Có thứ bất
toại làm chúng con không đến được với người khác, dù nhà họ ở kế bên nhà chúng
con, không đến được với Chúa, dù Chúa vẫn luôn chờ đợi. Có thứ bất toại làm
chúng con không thể đưa tay ra để bắt tay người đối diện hay để chia sẻ một món
quà. Có thứ bất toại làm trái tim chúng con khô cứng, hững hờ trước nỗi đau của
người anh em.
Xin giúp chúng con ra
khỏi những thành kiến và mặc cảm, thù oán và ghen tương, để chuyển động mềm mại
hơn dưới sự tác động của Chúa. Xin cũng giúp chúng con biết khiêm tốn nhìn nhận
sự bại liệt của mình, và chấp nhận để người khác đưa mình đến gặp Chúa.
Lm
. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Matthew 9, 1-8.
After entering a boat,
Jesus made the crossing, and came into his own town. And there people brought to
him a paralytic lying on a stretcher. When Jesus saw their faith, he said to
the paralytic, "Courage, child, your sins are forgiven." At that,
some of the scribes said to themselves, "This man is blaspheming." Jesus
knew what they were thinking, and said, "Why do you harbor evil thoughts? Which
is easier, to say, 'Your sins are forgiven,' or to say, 'Rise and walk'? But
that you may know that the Son of Man has authority on earth to forgive
sins"– he then said to the paralytic, "Rise, pick up your stretcher,
and go home." He rose and went home. When the crowds saw this they were
struck with awe and glorified God who had given such authority to men.
“Seeing their faith”
“He came into his own
town, and there people brought to him a paralytic lying on a stretcher,” (Mt
9:1-2). Jesus, the Gospel tells us, seeing the faith of these people, said to
the paralytic: “Courage, child, your sins are forgiven.” The paralytic hears these
words and remains silent. He offers no word of thanks. He wanted the healing of
his body more than that of his soul. He lamented the transitory pain of his
sick body but the eternal torment of his soul, whose sickness was even greater,
this he did not mourn. He adjudged his present life to be more precious to him
than the life to come.
Christ was right to
take account of the faith of those who brought the sick man to him and to pay
no attention to the latter’s stupidity. Thanks to his neighbor’s faith, the
paralytic’s soul would be healed before his body. “When he saw the faith of
these people,” the Gospel says. Take note here, my brethren, that God is not
concerned with what the foolish want; he doesn’t expect to find faith among the
ignorant; he doesn’t analyse the foolish desires of a sick man. On the other
hand, he does not refuse to come to the help of another’s faith. Such faith is
a gift of grace and is in harmony with the will of God.
Daily
Gospel.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét