Hôm ấy, Ðức Giêsu
sang bên kia Biển Hồ Galilê, cũng gọi là Biển Hồ Tibêria. 2 Có đông đảo dân
chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người làm cho những
kẻ đau ốm. 3 Ðức Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. 4 Lúc ấy, sắp đến lễ
Vượt Qua là đại lễ của người Dothái. 5
Ngước mắt lên, Ðức Giêsu nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi
ông Philípphê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” 6 Người nói thế là để thử
ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. 7 Ông Philípphê đáp: “Thưa có mua đến
hai trăm đồng bạc bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút”. 8 Một trong các
môn đệ, là ông Anrê, anh ông Simon Phêrô, thưa với Người: 9 “Ở đây có một em bé
có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với bằng ấy người thì thấm vào
đâu!” 10 Ðức Giêsu nói: “Anh em cứ bảo
người ta ngồi xuống đi”. Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn
ông đã tới khoảng năm ngàn. 11 Vậy, Ðức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi
phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn
ăn bao nhiêu tùy ý. 12 Khi họ đã no nê rồi,
Người bảo các môn đệ: “Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi”. 13 Họ liền
đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất
đầy được mười hai thúng. 14 Dân chúng thấy dấu lạ Ðức Giêsu làm thì nói: “Hẳn
ông này là vị ngôn sứ, Ðấng phải đến thế gian!” 15 Nhưng Ðức Giêsu biết họ sắp
đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một
mình.
SUY
NIỆM
Có người cho rằng Kitô
giáo là một thứ duy tâm, chỉ biết có đời sau, chỉ lo cho linh hồn. Khi đọc Tin
Mừng, ta thấy một điều khác hẳn. Ðức Giêsu vừa rao giảng Nước Trời, vừa chữa mọi
thứ tật bệnh cho dân chúng. Ngài quan tâm đến thân xác con người. Ngài đem lại
ơn cứu độ cho cả hồn lẫn xác.
Ðức Giêsu đã từng nếm
cái đói trong hoang địa, cái khát bên bờ giếng, cái mệt khiến Ngài ngủ vùi, cái
lạnh của những đêm không chỗ trọ, Ngài biết con người có thân xác và là thân
xác. Khi thấy đám đông kiên trì theo Ngài, Ðức Giêsu biết lòng họ rất vui,
nhưng bụng họ thì đói. Ngài muốn tặng họ một bữa ăn đơn sơ, bất ngờ, một bữa ăn
tập thể ngoài trời, trên thảm cỏ xanh tươi sau những trận mưa xuân. Bữa ăn khiến
niềm vui được trọn vẹn. “Chúng ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” Ðức Giêsu đưa
các môn đệ đi vào nỗi bận tâm của Ngài. Ngài cần sự cộng tác của họ. Nhưng câu
hỏi trên lại là một bài toán khó. Nó giúp các môn đệ nhận ra sự bất lực của
mình. Dù có một số tiền lớn cũng chẳng thấm vào đâu. Khi con người bất lực thì
Thiên Chúa bày tỏ quyền năng. Năm cái bánh lúa mạch và hai con cá nhỏ, từ tay một
cậu bé con đến tay Ðức Giêsu, đã trở nên lương thực nuôi năm ngàn người.
Thế giới tiến bộ hôm
nay vẫn là một thế giới đói. Ðừng vội nói đến cái đói tinh thần. Cái đói trên
thân xác vẫn làm con người quay quắt. Ðói cơm ăn áo mặc, đói nhà ở, đói thuốc
men, đói chút nước sạch, rau sạch để dùng, đói an toàn và bảo hộ khi lao động, đói
một bầu khí trong lành và yên tĩnh để nghỉ ngơi… Có bao Kitô hữu đã xót xa trước
cảnh đói, và đã bắt tay vào cuộc với niềm tin, dù họ chỉ có năm cái bánh và hai
con cá. Tất cả những gì giúp thăng tiến đời sống con người đều là việc thánh
thiêng, việc của Chúa. Khi thân xác con người được sống xứng hợp, tâm hồn con
người dễ vươn lên các giá trị tinh thần.
Thiên Chúa đã ban một
trái đất đủ nuôi sống mọi người. Ðừng trách Thiên Chúa đã tạo ra nghèo khổ. Chỉ
nên nhận rằng bất công nằm ngay nơi lòng mình. Xã hội còn nhiều người nghèo đói
vì tôi không dám chia sẻ cả điều mình dư thừa, vì tôi bị hút vào cơn lốc của thời
trang và mua sắm, vì tôi xa lạ với những Giêsu quanh tôi đang đói khát, không
nhà, trần trụi và đau yếu. Ước gì tôi biết yêu mến con người như Ðức Giêsu.
CẦU
NGUYỆN
Lạy Chúa, đây là ước
mơ của con về thế giới: Con mơ ước tài nguyên của cả trái đất này là thuộc về mọi
người, mọi dân tộc.
Con mơ ước không còn
những La-da-rô đói ngồi ngoài cổng, bên trong là người giàu yến tiệc linh đình.
Con mơ ước mọi người đều có việc làm tốt đẹp, không còn những cô gái đứng đường
hay những người ăn xin.
Con mơ ước những người
thợ được hưởng lương xứng đáng, các ông chủ coi công nhân như anh em. Con mơ ước
tiếng cười trẻ thơ đầy ắp các gia đình, các công viên và bãi biển đầy người đi
nghỉ.
Lạy Chúa của con, con
ước mơ một thế giới đầy màu xanh, xanh của rừng, xanh của trời, xanh của biển, và
xanh của bao niềm hy vọng nơi lòng những ai ham sống và ham dựng xây.
Nếu Chúa đã gieo vào
lòng con những ước mơ, thì xin giúp con thực hiện những ước mơ đó.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint John 6, 1-15
Jesus went to the
other side of the Sea of Galilee, near Tiberias, and large crowds followed him
because of the miraculous signs they saw when He healed the sick. So He went up
into the hills and sat down there with his disciples. Now the Passover, the
feast of the Jews, was at hand. Then lifting up his eyes, Jesus saw the crowds
that were coming to him and said to Philip, «Where shall we buy bread so that
these people may eat?». He said this to test Philip, for He himself knew what
He was going to do. Philip answered him, «Two hundred silver coins would not
buy enough bread for each of them to have a piece». Then one of Jesus'
disciples, Andrew, Simon Peter's brother, said, «There is a boy here who has
five barley loaves and two fish; but what good are these for so many?».
Jesus said, «Make the
people sit down». There was plenty of grass there so the people, about five
thousand men, sat down to rest. Jesus then took the loaves, gave thanks and
distributed them to those who were seated. He did the same with the fish and
gave them as much as they wanted. And when they had eaten enough, he told his
disciples, «Gather up the pieces left over, that nothing may be lost». So they
gathered them up and filled twelve baskets with bread, that is with pieces of
the five barley loaves left by those who had eaten.
When the people saw
this sign that Jesus had just given, they said, «This is really the Prophet, he
who is to come into the world». Jesus realized that they would come and take
him by force to make him king; so He fled to the hills by himself.
“Large crowds followed”
Fr. Pere CALMELL i Turet
(Barcelona, Spain)
(Barcelona, Spain)
Today, we can
contemplate how both human and supernatural love can be forged in us, given
that we use the same heart to love both man and God.
Generally speaking
love starts to grow in the human heart with the progressive discovery of that
which is attractive in the other person: their friendliness, their goodness. This
is the case with the «boy here who has five barley loaves and two fish» (Jn
6:9). He gives Jesus all that he has got with him, the bread and the fish,
because he has let himself be won over by the attractiveness of Jesus. —Have I
discovered the attractiveness of the Lord?
The next step is
falling in love, the consequence of feeling a response. «Large crowds followed
him because of the miraculous signs they saw when He healed the sick» (Jn 6:2).
Jesus listened to them; He paid attention to them because He knew what they
needed.
Jesus Christ finds an
attraction in me and desires that I fulfill myself both humanly and
supernaturally. He loves me as I am, in all my smallness, because I ask for
forgiveness and , with his help, I continue trying.
«Jesus realized that
they would come and take him by force to make him king; so He fled to the hills
by himself» (Jn 6:26). He will say to them the next day: «In truth I say to
you: you seek me not because you have seen signs, rather because you have eaten
of the bread and you have been satiated» (Jn 6:26). Saint Augustine writes:
«Many are those who look for Jesus are guided solely by worldly interests! (…)
Rarely do they seek Jesus for Jesus».
The fullness of love
is love that gives of itself; when you look for the good of a loved one without
expecting anything in return, even when it entails personal sacrifice.
Today, I can say:
«Lord, You who lets us participate in the miracle of the Eucharist: I ask you
not to hide, that you live with us, that we may see you, that we may touch you,
that we may feel you, that we may be always at your side, that you be the King
of our lives and of our work» (Saint Josemaría).
Evangeli.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét