LỜI
CHÚA: Lc 14, 25-33
Một hôm, có rất đông
người cùng đi đường với Ðức Giêsu. Người quay lại bảo họ: “Ai đến với tôi mà
không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì
không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì
không thể làm môn đệ tôi được. Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp,
mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí tổn, xem mình có đủ để hoàn
thành không? Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi mà không có khả năng làm xong, thì mọi người
thấy vậy sẽ lên tiếng chê cười mà bảo: ‘Anh ta đã khởi công xây, mà chẳng có sức
làm cho xong việc’. Hoặc có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước
tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu
với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chăng? Nếu không đủ sức, thì khi
đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai sứ đi cầu hoà. Cũng vậy, ai trong
anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.”
SUY
NIỆM:
Sống là chấp nhận từ bỏ.
Có những điều xấu phải từ bỏ như tật nghiện thuốc lá, ma tuý, rượu chè, trụy lạc…
Cũng có điều tốt phải bỏ, để chọn một điều tốt hơn: chọn nghề, chọn trường, chọn
chỗ làm, chọn bậc sống… Từ bỏ thường làm ta sợ và tiếc. Bỏ chiếc giường êm để
thức dậy đi lễ sáng. Tắt tivi vì đến giờ đọc kinh tối gia đình. Dành Chúa Nhật
để học giáo lý và làm việc xã hội. Nếu từ bỏ vì yêu, ta sẽ thấy nhẹ hơn, dễ
hơn. Người mẹ thức trắng đêm để đan nốt chiếc áo cho con. Người mẹ “là mẹ hơn”
qua những hy sinh vất vả. Từ bỏ vì yêu chẳng bao giờ thiệt thòi, mất mát. Cuộc
sống văn minh cho ta nhiều chọn lựa. Con người dễ chọn cái tầm thường hơn cái
cao cả, chọn khoái lạc phù du hơn hạnh phúc vững bền, chọn lợi ích cho cá nhân
tôi hơn là cho tập thể. Xem ra con người thích cái dễ dãi hơn.
Kitô hữu là người đã
chọn theo Ðức Giêsu. Làm môn đệ Ngài là chọn đi vào đường hẹp, cửa hẹp. Ngài
đòi ta đặt tất cả dưới Ngài, yêu Ngài trên mọi sự, trên những người thân yêu,
trên của cải tinh thần, vật chất, trên mạng sống mình, trên cả hiện tại tương
lai. Những thụ tạo trên thật đáng trân trọng, nhưng chúng chỉ có giá trị tương
đối khi sánh với Ðức Giêsu, Con Thiên Chúa làm người. Kitô hữu là người sống từ
bỏ như Ðức Giêsu. Ngài đã bỏ vinh quang thần linh để làm người như ta, đã sống
và đã hiến mạng sống vì yêu Cha và nhân loại. Từ bỏ là đi vào cửa hẹp cùng với
Ðức Giêsu.
Phép Rửa đã cho chúng
ta trở thành môn đệ Ðức Kitô. Nhưng để là môn đệ đích thực của Ngài, chúng ta cần
từ bỏ mãi cho đến khi nhắm mắt. Từ bỏ phải là thái độ nội tâm cần gìn giữ luôn.
Chúng ta dễ nghiêng như tháp Pisa. Ðiều hôm nay chưa dính bén, mai đã thấy khó
gỡ. Ðiều đã bỏ từ lâu, nay lại bất ngờ hấp dẫn. Từ bỏ điều tôi có, và cứ có
thêm mỗi ngày thật là một cuộc chiến lâu dài và gian khổ. Chúng ta không được nửa
vời, lừng khừng, thỏa hiệp. Tháp đã bắt đầu xây, cuộc chiến đã khai mào. Không
còn là lúc ngồi xuống mà tính toán nữa. Cần đầu tư để xây tháp, cần dồn sức để
tiến quân. Cần từ bỏ mọi vướng víu để tiếp tục trung tín. Vẫn có những Kitô hữu
chịu dở dang và bại trận, vì họ không dám sống đến cùng ơn gọi làm môn đệ.
Từ bỏ là cách diễn tả
một tình yêu. Khi yêu người ta vui lòng từ bỏ tất cả. Ước gì chúng ta vui khi gặp
viên ngọc quý là Ðức Giêsu, dám bán tất cả để thấy mình giàu có.
CẦU
NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, sống
cho Chúa thật là điều khó. Thuộc về Chúa thật là một thách đố cho con. Chúa đòi
con cho Chúa tất cả để chẳng có gì trong con lại không là của Chúa.
Chúa thích lấy đi những
gì con cậy dựa để con thực sự tựa nương vào một mình Chúa. Chúa thích cắt tỉa
con khỏi những cái rườm rà để cây đời con sinh thêm hoa trái. Chúa cương quyết
chinh phục con cho đến khi con thuộc trọn về Chúa.
Xin cho con dám ra khỏi
mình, ra khỏi những bận tâm và tính toán khôn ngoan để sống theo những đòi hỏi
bất ngờ của Chúa, dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
Ước gì con cảm nghiệm
được rằng trước khi con tập sống cho Chúa và thuộc về Chúa thì Chúa đã sống cho
con và thuộc về con từ lâu. Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint Luke 14, 25-33.
Great crowds were
traveling with Jesus, and he turned and addressed them, "If any one comes
to me without hating his father and mother, wife and children, brothers and
sisters, and even his own life, he cannot be my disciple. Whoever does not
carry his own cross and come after me cannot be my disciple. Which of you
wishing to construct a tower does not first sit down and calculate the cost to
see if there is enough for its completion? Otherwise, after laying the
foundation and finding himself unable to finish the work the onlookers should
laugh at him and say, 'This one began to build but did not have the resources
to finish.' Or what king marching into battle would not first sit down and
decide whether with ten thousand troops he can successfully oppose another king
advancing upon him with twenty thousand troops? But if not, while he is still
far away, he will send a delegation to ask for peace terms. In the same way,
anyone of you who does not renounce all his possessions cannot be my
disciple."
Copyright
© Confraternity of Christian Doctrine, USCCB
Saint Francis renounces everything to follow Christ
Francis' father led
this child of his before the bishop. He wanted to have Francis renounce into
his hands his family possessions and return everything he had. A true lover of
poverty, Francis showed himself eager to comply; he went before the bishop
without delaying or hesitating. He did not wait for any words nor did he speak
any, but immediately took his clothes and gave them back to his father... Drunk
with remarkable fervor, he even took off his underwear, stripping himself
completely naked before all. He said to his father: "Until now I have
called you father here on earth, but now I can say without reservation, 'Our
Father who art in heaven' (Matt. 6:9), since I have placed all my treasure and
all my hope in him."
When the bishop saw
this, he was amazed at such intense fervor in the man of God. He immediately
stood up and in tears drew Francis into his arms, covering him with the mantle
he was wearing, like the pious and good man that he was. He bade servants give
Francis something to cover his body. They brought him a poor, cheap cloak of a
farmer who worked for the bishop. Francis accepted it gratefully and with his
hand marked a cross on it with a piece of chalk, thus de signifying it as the
covering of a crucified man and a half-naked beggar. Thus the servant of the
Most High King was left naked so that he might follow his naked crucified Lord,
whom he loved.
Daily
Gospel.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét