Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2018

Làm cớ vấp ngã – 12/11, Thứ hai Tuần 32 Thường niên.


LỜI CHÚA: Lc 17, 1-6
Khi ấy, Ðức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Không thể không có những cớ làm cho người ta vấp ngã; nhưng khốn cho kẻ làm cớ cho người ta vấp ngã! Thà buộc cối đá lớn vào cổ nó và xô nó xuống biển còn lợi cho nó hơn là để nó làm cớ cho một trong những kẻ bé nhỏ này vấp ngã. Anh em hãy đề phòng!”
“Nếu người anh em của anh xúc phạm đến anh, thì hãy khiển trách nó; nếu nó hối hận, thì hãy tha cho nó. Dù có xúc phạm đến anh một ngày đến bảy lần, rồi bảy lần trở lại nói với anh: ‘Tôi hối hận’, thì anh cũng phải tha cho nó.”
Các tông đồ thưa với Chúa Giêsu rằng: “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con.” Chúa đáp: “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này: ‘Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc’, nó cũng sẽ vâng lời anh em.”

SUY NIỆM:
Thỉnh thoảng báo chí  lại nói đến một chuyện không hay nào đó bị coi là gây sốc hay phản cảm. Có những chuyện tồi tệ hơn được gọi là xì-căng-đan. Xì-căng-đan gốc là một từ Hy-lạp dùng trong Tân Ước (scandalon) để chỉ một viên đá làm người ta vấp ngã (Rm 11, 9), hay một duyên cớ  khiến người ta phạm tội (Mt 13, 41).
Trong Giáo Hội đôi khi cũng có những xì-căng-đan. Nơi bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu nhắc chúng ta hãy đề phòng về những xì-căng-đan trong chính cộng đoàn tín hữu. Ngài nhìn nhận rằng không thể nào tránh được những xì-căng-đan (c. 1). Nhưng Ngài lại rất nặng lời với người nào gây ra cớ vấp phạm đó. Cột cối đá lớn vào cổ anh ta và xô xuống biển cho chết đi thì tốt cho anh ấy hơn là để anh ấy làm cớ phạm tội cho một trong những kẻ  bé nhỏ này (c. 2). Những kẻ bé  nhỏ ở đây là những người môn đệ của Chúa.
Rõ ràng Đức Giêsu quý tâm hồn trong sạch của con người. Tuy hiền lành, nhưng Ngài lại tỏ ra không khoan nhượng với những kẻ làm gương xấu khiến người khác phạm tội. Ngài muốn bảo vệ  những kẻ yếu đuối, đơn sơ, thiếu bản lãnh. Ngài không muốn những Kitô hữu khác lợi dụng, lôi kéo họ, khiến họ mất  đức tin, mất niềm hy vọng và mất lòng yêu mến. Trong bài diễn từ  cuối cho các kỳ mục của Êphêsô ở Mi-lê-tô, thánh Phaolô đã khuyên các ông nên coi chừng sói dữ vào đàn chiên, “giảng dạy những điều sai lạc, lôi cuốn các môn đệ đi theo” (Cv 20,30).
Làm cớ cho người khác phạm tội là một tội chúng ta ít để ý và ít xưng thú. Chúng ta cho mình có quyền tự do nói và làm điều mình thấy là đúng. Nhưng khi làm như vậy, chúng ta lại không để ý đến những thương tổn có thể gây ra nơi lương tâm của những người anh em yếu đuối trong cộng đoàn, cũng như đến chuyện làm cớ cho anh em mình sa ngã (1 Cr 8, 11.13). Thánh Phaolô nhấn mạnh: phạm đến anh em là phạm đến Đức Kitô. Không thể vì  tự do của tôi mà làm mất một người anh em đã được Đức Kitô chết cho (1 Cr 8, 11).
Trong cuộc sống nối mạng toàn cầu hiện nay, cái tốt và cái xấu  được loan đi xa với tốc độ chớp nhoáng. Một biến cố mới xảy ra ở đây, lập tức cả thế giới đều biết. Nhưng cái xấu xem ra hấp dẫn hơn, mạnh mẽ hơn, dễ bắt chước hơn, khiến con người hôm nay, đặc biệt là giới trẻ, bị ảnh hưởng nặng nề. Làm thế nào để những gương tốt được nhân lên khắp đó đây? Làm thế nào để Giáo Hội bớt đi những viên đá làm người ta vấp ngã? Mong có ngày một giáo dân bình thường cũng biết nhận định đúng sai khi tiếp thu đủ thứ  thông tin từ mọi nguồn.

CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, việc tông đồ của con phải là việc tông đồ diễn tả lòng tốt. để khi thấy con, người ta phải nói: “vì anh này tốt quá, nên đạo của anh phải là đạo tốt”.
Và nếu có ai hỏi con tại sao con lại hiền lành và tốt như  thế, con sẽ trả lời vì con là tôi tớ của một Đấng tốt hơn con nhiều. “Chớ chi bạn biết được Chủ Giêsu của tôi tốt biết bao!”
Con muốn sống thật tốt để người ta có thể nói: “Nếu tôi tớ mà  tốt như vậy, thì Chủ sẽ tốt đến thế nào!”
(Chân phước Charles Foucauld)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint Luke 17, 1-6.
Jesus said to his disciples, "Things that cause sin will inevitably occur, but woe to the person through whom they occur. It would be better for him if a millstone were put around his neck and he be thrown into the sea than for him to cause one of these little ones to sin.
Be on your guard! If your brother sins, rebuke him; and if he repents, forgive him. And if he wrongs you seven times in one day and returns to you seven times saying, 'I am sorry,' you should forgive him."
And the apostles said to the Lord, "Increase our faith." The Lord replied, "If you have faith the size of a mustard seed, you would say to (this) mulberry tree, 'Be uprooted and planted in the sea,' and it would obey you.
Copyright © Confraternity of Christian Doctrine, USCCB

Increase our faith in the Church
Today I would like to begin some catecheses on the mystery of the Church, a mystery which we all experience and of which we are part. I would like to do so with some concepts that are evident in the texts of the Second Vatican Ecumenical Council. Today the first catechesis is: “The Church as the family of God”... The very word “Church”, from the Greek ekklesia, means “convocation”: God convokes us, he impels us to come out of our individualism, from our tendency to close ourselves into ourselves, and he calls us to belong to his family...
Still today some say: “Christ yes, the Church no”. Like those who say “I believe in God but not in priests”. But it is the Church herself which brings Christ to us and which brings us to God. The Church is the great family of God’s children. Of course, she also has human aspects. In those who make up the Church, pastors and faithful, there are shortcomings, imperfections and sins. The Pope has these too — and many of them; but what is beautiful is that when we realize we are sinners we encounter the mercy of God who always forgives. Never forget it: God always pardons and receives us into his love of forgiveness and mercy. Some people say that sin is an offence to God, but also an opportunity to humble oneself so as to realize that there is something else more beautiful: God’s mercy. Let us think about this.
Let us ask ourselves today: how much do I love the Church? Do I pray for her? Do I feel part of the family of the Church? What do I do to ensure that she is a community in which each one feels welcome and understood, feels the mercy and love of God who renews life? Faith is a gift and an act which concern us personally, but God calls us to live with our faith together, as a family, as Church.
Daily Gospel.

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét