Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2018

Không được nản chí – 17/11, Thứ Bảy Tuần 32 Thường niên.


LỜI CHÚA: Lc 18, 1-8
Đức Giê-su kể cho các môn đệ dụ ngôn sau đây, để dạy các ông phải cầu nguyện luôn, không được nản chí.2 Người nói: “Trong thành kia, có một ông quan toà. Ông ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì.3 Trong thành đó, cũng có một bà goá. Bà này đã nhiều lần đến thưa với ông: “Đối phương tôi hại tôi, xin ngài minh xét cho.4 Một thời gian khá lâu, ông không chịu. Nhưng cuối cùng, ông ta nghĩ bụng: “Dầu rằng ta chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì,5 nhưng mụ goá này quấy rầy mãi, thì ta xét xử cho rồi, kẻo mụ ấy cứ đến hoài, làm ta nhức đầu nhức óc.”6 Rồi Chúa nói: “Anh em nghe quan toà bất chính ấy nói đó!7 Vậy chẳng lẽ Thiên Chúa lại không minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Người sao? Lẽ nào Người bắt họ chờ đợi mãi? 8Thầy nói cho anh em biết, Người sẽ mau chóng minh xét cho họ. Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng? “

SUY NIỆM:
Một trong những lý do khiến người ta bỏ cầu nguyện, đó là sự thinh lặng của Thiên Chúa. Con người bị áp bức, khổ đau, nên kêu gào lên Chúa, nhưng tiếng kêu thảm thiết của họ dường như chẳng được nghe. Thiên Chúa có hiện hữu không? Nếu Ngài có mặt, sao Ngài không cứu giúp ta ra khỏi nỗi quẫn bách? Đã có bao lời cầu nguyện từ sáu triệu người Do thái trước khi họ bị quân Đức quốc xã giết hại dã man. Họ kêu lên cùng Chúa là Đấng đã giải thoát tổ tiên họ khỏi cảnh nô lệ. Nhưng tại sao bây giờ Ngài lại lặng yên, để sự dữ lộng hành?
 “Phải cầu nguyện luôn luôn và không được nản chí” (c. 1). Không nên thấy Thiên Chúa lặng thinh mà vội bỏ cuộc. Đức Giêsu đã kể dụ ngôn về sự kiên trì của một bà góa. Bà chẳng còn chỗ dựa tinh thần và vật chất nơi người chồng. Thiếu sự chở che của chồng, bà dễ bị người khác đối xử bất công. Chính vì thế bà đã nhiều lần đến vị quan tòa để đòi hỏi công lý. Tiếc thay vị quan tòa lại không phải là người tốt. “Ông chẳng kính sợ Thiên Chúa, mà cũng chẳng coi ai ra gì” (c. 2). Thế nên vụ kiện cứ bị ngâm trong một thời gian khá lâu. Nhưng bà góa này quyết không nản lòng, cứ quấy rầy vị quan tòa. Cuối cùng, ông ta đành giải quyết, chỉ vì muốn yên chuyện (c. 5). Thiên Chúa dĩ nhiên khác hẳn viên quan tòa bất chính trên đây. Ngài không trì hoãn việc xét xử, nhưng sẽ mau chóng trả lại công lý cho những kẻ ngày đêm kêu lên Ngài (cc. 7- 8). Thiên Chúa không nhậm lời chúng ta để tránh bị quấy rầy hay rắc rối, nhưng vì Ngài là Đấng Công Chính biết lắng nghe tiếng kêu than.
Trong thế giới hôm nay, sự dữ vẫn làm mưa làm gió. Bóng tối như nuốt chửng ánh sáng, sự ác có vẻ mạnh mẽ hơn sự thiện. Vẫn có những bà góa neo đơn phải chịu cảnh bất công. Vẫn có những phụ nữ và trẻ em bị bóc lột và lạm dụng. Đức tin người Kitô hữu có thể bị xao động khi nhìn vào thế giới.
Nhiều khi con người cảm thấy mình yếu đuối và bất lực. Hãy cầu nguyện luôn, hãy kêu lên Chúa đêm ngày! Đừng mất niềm tin vào Thiên Chúa (c. 8), dù tiếng kêu của những người thấp cổ bé miệng vọng lên trời cao vẫn chưa có tiếng trả lời ngay lập tức. Cuộc chiến với những bất công trên thế giới còn kéo dài. Người Kitô hữu được mời gọi cộng tác với Thiên Chúa cho sứ vụ ấy. Chúng ta cần có sự hỗ trợ từ trời, để hoán cải lòng người từ bên trong, để xây dựng một thế giới mới. Kiến tạo một trái đất công bằng và bác ái, đó là ước mơ của Thiên Chúa và cũng là ước mơ của chúng ta. Xin Ngài ra tay hành động mạnh mẽ, nhưng xin cho chúng con trở nên khí cụ hữu hiệu để tay Ngài dùng.

CẦU NGUYỆN:
Khi bị bao vây bởi muôn tiếng ồn ào, xin cho con tìm được những phút giây thinh lặng.
Khi bị rã rời vì trăm công ngàn việc, xin cho con quý chuộng những lúc được an nghỉ trước nhan Chúa.
Khi bị xao động bởi những bận tâm và âu lo, xin cho con biết thanh thản ngồi dưới chân Chúa để nghe lời Người.
Khi bị kéo ghì bởi đam mê dục vọng, xin cho con thoát được lên cao nhờ mang đôi cánh thần kỳ của sự cầu nguyện.
Lạy Chúa, ước gì tinh thần cầu nguyện thấm nhuần vào cả đời con. Nhờ cầu nguyện, xin cho con gặp được con người thật của con và khuôn mặt thật của Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint Luke 18, 1-8.
Jesus told his disciples a parable about the necessity for them to pray always without becoming weary. He said, "There was a judge in a certain town who neither feared God nor respected any human being. And a widow in that town used to come to him and say, 'Render a just decision for me against my adversary.' For a long time the judge was unwilling, but eventually he thought, 'While it is true that I neither fear God nor respect any human being, because this widow keeps bothering me I shall deliver a just decision for her lest she finally come and strike me.'" The Lord said, "Pay attention to what the dishonest judge says. Will not God then secure the rights of his chosen ones who call out to him day and night? Will he be slow to answer them? I tell you, he will see to it that justice is done for them speedily. But when the Son of Man comes, will he find faith on earth?"
Copyright © Confraternity of Christian Doctrine, USCCB.

"But when the Son of Man comes, will he find faith on earth?"
What more powerful incentive to prayer could be proposed to us than the parable of the unjust judge? An unprincipled man, without fear of God or regard for other people, that judge nevertheless ended by granting the widow's petition. No kindly sentiment moved him to do so; he was rather worn down by her pestering. Now if a man can grant a request even when it is odious to him to be asked, how can we be refused by the one who urges us to ask? Having persuaded us, therefore, by a comparison of opposites that “we ought always to pray and never lose heart,” the Lord goes on to put the question: “Nevertheless, when the Son of Man comes, do you think he will find faith on earth?”
Where there is no faith, there is no prayer. Who would pray for something he did not believe in? So when the blessed Apostle exhorts us to pray he begins by declaring: “Whoever calls on the name of the Lord will be saved.” But to show that faith is the source of prayer and the stream will not flow if its springs are dried up, he continues: “But how can people call on him in whom they do not believe?” (Rom 10:13-14). We must believe, then, in order to pray; and we must ask God that the faith enabling us to pray may not fail. Faith gives rise to prayer, and this prayer obtains an increase of faith.
Daily Gospel.

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét