Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Ăn bao nhiêu tùy ý – 13/04, Thứ sáu Tuần 2 Mùa Phục sinh.


1 Sau đó, Đức Giê-su sang bên kia Biển Hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Hồ Ti-bê-ri-a.2 Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm.3 Đức Giê-su lên núi và ngồi đó với các môn đệ.4 Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái.
5 Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Phi-líp-phê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây? “6 Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi.7 Ông Phi-líp-phê đáp: “Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút.”8 Một trong các môn đệ, là ông An-rê, anh ông Si-môn Phê-rô, thưa với Người:9 “Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu! “10 Đức Giê-su nói: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi.” Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn.11 Vậy, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý.12 Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: “Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi.”13 Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng.14 Dân chúng thấy dấu lạ Đức Giê-su làm thì nói: “Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian! “15 Nhưng Đức Giê-su biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.
Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint John 6:1-15.
Jesus went across the Sea of Galilee. A large crowd followed him, because they saw the signs he was performing on the sick. Jesus went up on the mountain, and there he sat down with his disciples.
The Jewish feast of Passover was near. When Jesus raised his eyes and saw that a large crowd was coming to him, he said to Philip, "Where can we buy enough food for them to eat?" He said this to test him, because he himself knew what he was going to do. Philip answered him, "Two hundred days' wages worth of food would not be enough for each of them to have a little (bit)." One of his disciples, Andrew, the brother of Simon Peter, said to him, There is a boy here who has five barley loaves and two fish; but what good are these for so many? Jesus said, "Have the people recline." Now there was a great deal of grass in that place. So the men reclined, about five thousand in number. Then Jesus took the loaves, gave thanks, and distributed them to those who were reclining, and also as much of the fish as they wanted. When they had had their fill, he said to his disciples, "Gather the fragments left over, so that nothing will be wasted." So they collected them, and filled twelve wicker baskets with fragments from the five barley loaves that had been more than they could eat. When the people saw the sign he had done, they said, "This is truly the Prophet, the one who is to come into the world." Since Jesus knew that they were going to come and carry him off to make him king, he withdrew again to the mountain alone.
Copyright © Confraternity of Christian Doctrine, USCCB.
 “Since Jesus knew that they were going to come and carry him off to make him king, he withdrew again to the mountain alone”
Why make him a king? Wasn’t he already a king who was afraid of becoming one? Yes, he was. But not a king like the ones that men make. He was a king who gave the power of reigning to men. Perhaps in this case too, Jesus, whose actions are teachings, wanted to give us a lesson… Perhaps that “take him by force” was a wanting to advance the moment of his reign. But he had not come to reign at that particular moment as he will do later and as we say to him: “May your kingdom come!” As Son of God and as Word of God, Word through whom all things were made, he is always reigning with the Father. But the prophets also foretold his reign as Christ made man who made Christians of his faithful. Thus there is to be a kingdom of Christians which is taking shape at the present moment, which is being prepared, which Christ’s blood has bought.
This kingdom will become manifest later when the splendor of the saints will shine out, following the judgement declared by Christ. The apostle said of this kingdom: “He will hand over the kingdom to his God and Father” (1Cor 15:24). And he himself spoke of it, saying: “Come, you who are blessed by my Father. Inherit the kingdom prepared for you since the foundation of the world” (Mt 25:34). But the disciples and crowds who believed in him thought he had come to reign at that very moment. This was to want to advance his time, which he was concealing within himself so as to make it known and cause it to break forth at the right time, at the end of the ages.

Daily Gospel.
SUY NIỆM
Có người coi tôn giáo như một thứ duy tâm, duy linh, chỉ để ý đến chuyện linh hồn, chuyện đời  sau, mà hững hờ với cái đói cái no của thân xác, với chuyện áo cơm thường nhật. Kitô giáo hẳn không phải là thế. Đức Giêsu, Con Thiên Chúa, đã khai mở Nước Thiên Chúa trên trần gian không phải chỉ bằng việc rao giảng như một thầy dạy, mà còn bằng việc chữa bệnh thân xác như một thầy thuốc. Ơn cứu độ do Ngài mang lại có tính toàn diện, cả xác lẫn hồn, và ơn cứu độ ấy đã bắt đầu ngay từ đời này rồi.
Trong Mùa Phục sinh, Giáo hội cho ta nghe đọc chương 6 của Tin Mừng Gioan, bởi lẽ chương này nói về Đức Giêsu là Bánh hằng sống, Bánh ban sự sống. Chương này khởi đầu bằng phép lạ hóa bánh ra nhiều. Phép lạ diễn ra ở bên kia hồ Galilê, vào mùa xuân, cỏ mọc xanh mướt. Đám đông đến với Đức Giêsu đang ở trên núi với các môn đệ. Tất cả bắt đầu bằng câu hỏi bất ngờ của Thầy Giêsu: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây ?” Các câu trả lời của hai ông Philípphê và Anrê thật đáng thất vọng. Hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ mỗi người một chút (c. 7). Năm cái bánh lúa mạch và hai con cá khô thì thấm vào đâu (c. 9).
Nhưng Đức Giêsu lại cần năm cái bánh và hai con cá đó. Ngài đón nhận sự đóng góp của con người, dù là rất nhỏ mọn. Nhỏ mọn nhưng là tất cả những gì tìm được ở chốn hoang vu này. Không có sự đóng góp của một em bé, không chắc phép lạ đã xảy ra. Khi mọi người đã ngồi xuống trên cỏ theo lệnh các tông đồ, Đức Giêsu cầm lấy bánh, tạ ơn và phân phát cho họ. Chắc các tông đồ đã giúp Ngài phân phát đến tay dân. Chính khi bẻ ra để phân phát thì bánh và cá hóa nhiều. Chúng ta không hiểu được điều gì đang diễn ra. Mầu nhiệm chia sẻ vẫn làm chúng ta ngỡ ngàng, sửng sốt. Chia sẻ là biến điều ít ỏi ta đang có trở thành kho báu vô tận cho mọi người. Chia sẻ làm chúng ta chẳng vơi đi, nhưng còn mãi.
Hơn năm ngàn con người đã được ăn tùy ý, được no nê, được dư thừa. Gần một tỷ con người sống trên trái đất hôm nay cũng mong được như vậy. Đức Thánh Cha coi việc liên đới chia sẻ như một cách thức để thoát ra khỏi nạn khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Ước gì việc chúng ta chia sẻ Tấm Bánh thánh trong nhà thờ giúp chúng ta tiếp tục chia sẻ những tấm bánh vật chất ngoài cuộc sống.

LỜI NGUYỆN
Lạy Chúa, đây là ước mơ của con về thế giới: Con mơ ước tài nguyên của cả trái đất này là thuộc về mọi người, mọi dân tộc. Con mơ ước không còn những La-da-rô đói ngồi ngoài cổng, bên trong là người giàu yến tiệc linh đình. Con mơ ước mọi người đều có việc làm tốt đẹp, không còn những cô gái đứng đường hay những người ăn xin.
Con mơ ước những ngưòi thợ được hưởng lương xứng đáng, các ông chủ coi công nhân như anh em. Con mơ ước tiếng cười trẻ thơ đầy ắp các gia đình, các công viên và bãi biển đầy người đi nghỉ.
Lạy Chúa của con, con ước mơ một thế giới đầy màu xanh, xanh của rừng, xanh của trời, xanh của biển, và xanh của bao niềm hy vọng nơi lòng những ai ham sống và ham dựng xây.
Nếu Chúa đã gieo vào lòng con những ước mơ, thì xin giúp con thực hiện những ước mơ đó.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.



Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét