LỜI CHÚA:
Lc 24, 13-35
Chiều ngày phục sinh, có hai người
trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Emmau, cách Giêrusalem chừng mười
một cây số. Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. Ðang lúc
họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Ðức Giêsu tiến lại gần và cùng đi với họ.
Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. Người hỏi họ: “Các anh vừa
đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. Một
trong hai người tên là Clêôpát trả lời: “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại
Giêrusalem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay.” Ðức
Giêsu hỏi: “Chuyện gì vậy?” Họ thưa: “Chuyện ông Giêsu Nadarét. Người là một
ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn
dân. Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án
tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng
rằng chính Người là Ðấng sẽ cứu chuộc Ítraen. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến
nay là ngày thứ ba rồi. Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi
đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, không thấy xác Người
đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn còn sống.
Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói;
còn chính Người thì họ không thấy.”
Bấy giờ Ðức Giêsu nói với hai ông rằng:
“Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!
Nào Ðấng Kitô chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của
Người sao? Rồi bắt đầu từ ông Môsê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho
hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. Khi gần tới làng
họ muốn đến, Ðức Giêsu làm như còn phải đi xa hơn nữa. Họ nài ép Người rằng: “Mời
ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.” Bấy giờ Người mới
vào và ở lại với họ. Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng,
và bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến
mất. Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh
cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở
lại Giêrusalem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. Những người
này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Simon.” Còn hai
ông thì thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường, và mình đã nhận ra Chúa thế
nào khi Người bẻ bánh.
Holy Gospel
of Jesus Christ according to Saint Luke 24:13-35.
That very day, the first day of the
week, two of Jesus' disciples were going to a village seven miles from
Jerusalem called Emmaus, and they were conversing about all the things that had
occurred. And it happened that while they were conversing and debating, Jesus
himself drew near and walked with them, but their eyes were prevented from
recognizing him. He asked them, "What are you discussing as you walk
along?" They stopped, looking downcast. One of them, named Cleopas, said
to him in reply, "Are you the only visitor to Jerusalem who does not know
of the things that have taken place there in these days?" And he replied
to them, "What sort of things?" They said to him, "The things
that happened to Jesus the Nazarene, who was a prophet mighty in deed and word
before God and all the people, how our chief priests and rulers both handed him
over to a sentence of death and crucified him. But we were hoping that he would
be the one to redeem Israel; and besides all this, it is now the third day
since this took place. Some women from our group, however, have astounded us:
they were at the tomb early in the morning and did not find his body; they came
back and reported that they had indeed seen a vision of angels who announced
that he was alive. Then some of those with us went to the tomb and found things
just as the women had described, but him they did not see."
And he said to them, "Oh, how
foolish you are! How slow of heart to believe all that the prophets spoke! Was
it not necessary that the Messiah should suffer these things and enter into his
glory?" Then beginning with Moses and all the prophets, he interpreted to
them what referred to him in all the scriptures. As they approached the village
to which they were going, he gave the impression that he was going on farther. But
they urged him, "Stay with us, for it is nearly evening and the day is
almost over." So he went in to stay with them. And it happened that, while
he was with them at table, he took bread, said the blessing, broke it, and gave
it to them. With that their eyes were opened and they recognized him, but he
vanished from their sight. Then they said to each other, "Were not our
hearts burning (within us) while he spoke to us on the way and opened the
scriptures to us?"
So they set out at once and
returned to Jerusalem where they found gathered together the eleven and those
with them who were saying, "The Lord has truly been raised and has
appeared to Simon!" Then the two recounted what had taken place on the way
and how he was made known to them in the breaking of the bread.
Copyright ©
Confraternity of Christian Doctrine, USCCB.
"With that their eyes were opened"
The days that intervened between
the Lord's resurrection and ascension have not passed by uneventfully, but
great mysteries have been ratified in them, deep truths revealed in them. In
them the fear of awful death was removed and the immortality, not only of the
soul but also of the flesh, established...
It was during these day that the
Lord joined two disciples as a companion along the way, and, to the sweeping
away of all clouds of uncertainty, upbraided them with the slowness of their
timorous hearts. Their enlightened hearts catch the flame of faith, and
lukewarm as they have been, are made to burn while the Lord unfolds the Scriptures.
In the breaking of the bread also their eyes are opened as they eat with him.
How far more blessed is the opening of their eyes, to whom the glorification of
their nature is revealed, than that of our first parents whose eyes were opened
to the shame of their disobedience (Gen 3:7).
Amidst the course of these and
other miracles and when the disciples were disturbed by bewildered thoughts,
the Lord appeared in the midst of them and said: "Peace be with you"
(Lk 24:36; Jn 20:26). And that they might not remain with the thoughts that were
disturbing them... he held out before their eyes the marks of the cross that
remained in his hands and feet... so that, not with wavering faith, but with
the most steadfast knowledge they might comprehend that the nature which had
been laid in the sepulcher was to sit on God the Father's throne. Accordingly,
dearly-beloved, throughout the time which elapsed between the Lord's
Resurrection and Ascension, God's Providence had this in view: to teach and
impress upon both the eyes and hearts of his own people that the Lord Jesus
Christ could be acknowledged to have just as truly risen as he was truly born,
suffered, and died.
Daily Gospel.
SUY NIỆM:
Dưới dáng dấp một người khách lạ, Chúa
Giêsu phục sinh đến với hai môn đệ Emmau. Ngài đến đúng lúc, đúng lúc họ đang bỏ
cuộc, quay quắt và ray rứt vì chuyện đã qua. Ngài đi cùng với họ, đi gần bên họ,
khiêm tốn trở thành một người bạn đồng hành. Ngài gợi chuyện, hay đúng hơn, Ngài
muốn tham dự vào câu chuyện dở dang của họ. Chúa Giêsu không nản lòng trước câu
trả lời lạnh nhạt: “Chắc chỉ có ông mới không biết chuyện vừa xảy ra…” Ngài
không cắt đứt cuộc đối thoại: “Chuyện gì vậy?” Ngài giả vờ không biết để họ nói
cho vơi nỗi buồn. Chúa Giêsu kiên nhẫn lắng nghe lời họ tâm sự. “Trước đây, chúng
tôi hy vọng rằng…” Như thế niềm hy vọng này chỉ còn là chuyện quá khứ. Cả niềm
tin cũng trở nên chai lì, họ đâu có tin vào lời của các bà ra thăm mộ.
Khi lắng nghe, Chúa Giêsu nhận ra
cái gút của vấn đề, những câu hỏi mà họ không tìm ra lời giải đáp. Tại sao một
người của Chúa, người mà họ tin là Ðức Kitô lại bị đóng đinh như một kẻ bị
Thiên Chúa chúc dữ? Chúa Giêsu vén mở ý nghĩa của mầu nhiệm đau khổ. Ðau khổ là
nhịp cầu mà Ðức Kitô phải vượt qua để sang bờ bên kia là vinh quang bất diệt. Ðau
khổ không phải là chuyện xui xẻo, rủi ro, nhưng nó có chỗ đứng trong chương
trình cứu độ. Lời của Chúa Giêsu là Tin Mừng ngọt ngào, khiến nỗi đau của họ dịu
đi, lòng họ như ấm lại. Họ cố nài ép Ngài ở lại dùng bữa chiều. Và chính lúc
Ngài cầm bánh bẻ ra trao cho họ thì họ nhận ra vị khách lạ chính là Thầy Giêsu.
Kinh nghiệm của hai môn đệ Emmau
cũng là của chúng ta. Lúc ta tưởng Ngài vắng mặt, thì Ngài lại đang ở gần bên. Lúc
ta nhận ra Ngài ở gần bên, thì Ngài lại biến mất rồi. Nhưng chính lúc Ngài biến
mất, ta lại cảm nghiệm sâu hơn sự hiện diện của Ngài. Ngài đến lúc ta không ngờ.
Ngài đi mà ta không giữ lại được. Ngài ở lại với ta cả khi ta không thấy Ngài nữa.
Ðấng Phục Sinh vẫn đến với ta hôm
nay qua một người bạn hay một người lạ ta gặp tình cờ. Qua họ, Ngài thổi vào
lòng ta niềm hy vọng tin yêu. Ngài vẫn đến với ta qua từng thánh lễ. Ngài đích
thân giảng Tin Mừng và bẻ bánh trao cho ta. Sống như Chúa phục sinh là tập đến
với tha nhân, tập đồng hành, tập gợi ý, tập lắng nghe, tập soi sáng… Hôm nay vẫn
có nhiều người bạn đang lê gót về Emmau.
CẦU NGUYỆN:
Xin ở lại với con, lạy Chúa, vì con
cần có Chúa hiện diện để con khỏi quên Chúa.
Chúa thấy con dễ bỏ Chúa biết chừng
nào. Xin ở lại với con, lạy Chúa, vì con yếu đuối, con cần Chúa đỡ nâng để con
khỏi ngã quỵ.
Không có Chúa, con đâu còn nồng nhiệt
hăng say.
Xin ở lại với con, lạy Chúa, vì trời
đã xế chiều và ngày sắp tàn, cuộc đời qua đi, vĩnh cửu gần đến.
Con cần được thêm sức mạnh để khỏi
ngừng lại dọc đường.
Xin ở lại với con, lạy Chúa, vì con
cần Chúa trong đêm tối cuộc đời.
Con không dám xin những ơn siêu
phàm, chỉ xin ơn được Ngài hiện diện.
Xin ở lại với con vì con chỉ tìm
Chúa, yêu Chúa và không đòi phần thưởng nào khác ngoài việc được yêu Chúa hơn.
Lm Antôn
Nguyễn Cao Siêu, SJ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét