51 Thật, tôi bảo thật
các ông: ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ phải chết.”
52 Người Do-thái liền
nói: “Bây giờ, chúng tôi biết chắc là ông bị quỷ ám. Ông Áp-ra-ham đã chết, các
ngôn sứ cũng vậy; thế mà ông lại nói: “Ai tuân giữ lời tôi, thì sẽ không bao giờ
phải chết.
53 Chẳng lẽ ông lại
cao trọng hơn cha chúng tôi là ông Áp-ra-ham sao? Người đã chết, các ngôn sứ
cũng đã chết. Ông tự coi mình là ai? “54 Đức Giê-su đáp: “Nếu tôi tôn vinh
chính mình, vinh quang của tôi chẳng là gì cả. Đấng tôn vinh tôi chính là Cha
tôi, Đấng mà các ông gọi là Thiên Chúa của các ông.55 Các ông không biết Người;
còn tôi, tôi biết Người. Nếu tôi nói là tôi không biết Người, thì tôi cũng là kẻ
nói dối như các ông. Nhưng tôi biết Người và giữ lời Người.56 Ông Áp-ra-ham là
cha các ông đã hớn hở vui mừng vì hy vọng được thấy ngày của tôi. Ông đã thấy
và đã mừng rỡ.”
57 Người Do-thái nói:
“Ông chưa được năm mươi tuổi mà đã thấy ông Áp-ra-ham! “58 Đức Giê-su đáp: “Thật,
tôi bảo thật các ông: trước khi có ông Áp-ra-ham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu! “59 Họ
liền lượm đá để ném Người. Nhưng Đức Giê-su lánh đi và ra khỏi Đền Thờ.
Holy
Gospel of Jesus Christ according to Saint John 8:51-59.
Jesus said to the
Jews: "Amen, amen, I say to you, whoever keeps my word will never see
death."
(So) the Jews said to
him, "Now we are sure that you are possessed. Abraham died, as did the
prophets, yet you say, 'Whoever keeps my word will never taste death.'
Are you greater than
our father Abraham, who died? Or the prophets, who died? Who do you make
yourself out to be?" Jesus answered, "If I glorify myself, my glory
is worth nothing; but it is my Father who glorifies me, of whom you say, 'He is
our God.' You do not know him, but I know him. And if I should say that I do
not know him, I would be like you a liar. But I do know him and I keep his
word. Abraham your father rejoiced to see my day; he saw it and was glad.
So the Jews said to
him, "You are not yet fifty years old and you have seen Abraham?" Jesus
said to them, "Amen, amen, I say to you, before Abraham came to be, I
AM." So they picked up stones to throw at him; but Jesus hid and went out
of the temple area.
Copyright
© Confraternity of Christian Doctrine, USCCB
"Are you greater than our father Abraham?"
One might say a great
deal about faith. It is enough to cast a glance at Abraham, one of the models
given us by the Old Testament, since we are his children by faith. This man was
not justified by his works alone but also by faith. He had done many good deeds
but was only called a friend of God when he had given proof of his faith. All
his works drew their perfection from his faith. It was by faith that he left
his family; it was by faith that he left his homeland, his country and his
house. Just as he became righteous, become righteous yourselves! Later his body
became incapable of fatherhood since he had become extremely old. Sara, to whom
he had been united, was also old and so they had no hope at all of a posterity.
God, however, announced to this old man that he would become a father and
Abraham’s faith did not flinch. Considering that his body was already very
close to death, he did not take his physical weakness into account,
nonetheless, but the might of the One who made the promise since he reckoned He
who had made this promise to be worthy of faith. Thus it was tha, from two
bodies already marked, so to speak, by death, a child was marvellously born...
It is Abraham's
example of faith that makes children of Abraham out of us all. How? People find
resurrection from the dead just as unbelievable as that an old men already
marked by death should father their posterity. But when someone proclaims the
good news of Christ to us, crucified on the tree, dead and brought back to life
again, then we believe it. Thus it is that by imitating his faith we enter into
Abraham's descendance. And so, like him, we receive with faith the spiritual
seal and are circumcised as he was by baptism in the Holy Spirit.
Daily
Gospel.
Suy
Niệm
Bài Tin Mừng hôm nay kết
thúc bằng việc Đức Giêsu bị ném đá. Nhưng Ngài đã ẩn mình đi và ra khỏi Đền thờ
(c. 59). Ném đá là hình phạt của người Do-thái chủ yếu dành cho kẻ phạm thượng.
Đức Giêsu đã làm gì để
bị coi là mắc tội phạm thượng, nghĩa là tội coi thường quyền tối thượng của
Thiên Chúa ? Trước hết Đức Giêsu đặt mình lên trên tổ phụ đáng kính Abraham. Ngài
biết ông Abraham vui sướng mừng rỡ vì hy vọng được thấy ngày của Ngài, thấy những
việc Ngài làm đây (c. 56). Abraham mừng vì chính Đức Giêsu, chứ không phải cá
nhân mình, mới là Đấng đem phúc lành cho mọi dân tộc trên thế giới. Dù chưa tới
năm mươi tuổi, Đức Giêsu dám coi mình là có trước ông Abraham. “Trước khi có
Abraham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu” (c. 58).
Ta là Đấng Hằng Hữu là
câu trả lời của Thiên Chúa cho ông Môsê khi ông hỏi tên của Ngài bên bụi cây bốc
cháy (Xh 3, 14). Đức Giêsu cũng muốn trả lời câu hỏi về mình (c. 53) bằng lối
nói đó. Vì trước khi được sinh ra ở đời làm người, thì Ngài đã hiện hữu rồi. Ngài
là một với Ngôi Lời vĩnh cửu của Thiên Chúa (Ga 1, 14-18), bởi đó Ngài có trước
Abraham, người đã sống trước Ngài gần hai ngàn năm. Chính khẳng định bị coi là
phạm thượng này đã khiến Ngài bị ném đá.
Đức Giêsu thường bị
coi là ngạo mạn, tự tôn vì những lời như vậy. Thật ra Ngài chẳng tự tôn vinh
mình. Chúa Cha mới là Đấng tôn vinh Ngài qua cái chết tủi nhục (c. 54). Đức
Giêsu cũng chẳng coi thường Thiên Chúa bao giờ. Ngài gọi Thiên Chúa là Cha một
cách thân thương, và nhìn nhận: “Chúa Cha cao trọng hơn Thầy” (Ga 14, 28).
Có một sự phân biệt rất
rõ giữa Chúa Cha và Đức Giêsu: Chúa Cha là người sai đi; Đức Giêsu là Con, là
người được sai đi. Đức Giêsu chỉ làm điều Ngài thấy Cha làm (Ga 5, 19-20; 8,
28-29), và nói điều Ngài nghe Cha nói (Ga 8, 26. 40; 12, 49-50). Triệt để vâng
phục và tùy thuộc là nét đặc trưng của Đức Giêsu. Trong Tin Mừng Gioan, bao lần
ta gặp cụm từ không tự mình. Đức Giêsu không tự mình nói, cũng chẳng tự mình
làm. Ngài đòi chúng ta tuân giữ lời Ngài (c. 51) chỉ vì chính Ngài cũng đã tuân
giữ lời của Thiên Chúa (c. 55).
Trong tuần lễ này, tại
nhà thờ các ảnh tượng có thể được che lại. Khi bị ném đá, Đức Giêsu đã tránh đi
vì giờ của Ngài chưa đến. Đức Giêsu vẫn cương trực nói điều phải nói và làm điều
phải làm. Chúng ta xin có được sự cương trực đó khi phải làm chứng cho Chúa.
Lời
nguyện
Giữa giá rét của mùa
đông, xin cho con gặp Chúa. Giữa những long đong và bấp bênh của phận người, xin
cho con gần Chúa.
Giữa cảnh nghèo khó và
trơ trụi, xin cho con thấy Chúa đi với con và hiểu con.
Lạy Chúa Giêsu bé thơ
nằm trong máng cỏ, xin cho con cảm được sự bình an của Chúa, ngay giữa những âu
lo hằng ngày.
Xin cho con đón lấy cuộc
đời con với bao điều không như ý.
Và cuối cùng, xin cho
con dám sống như Chúa vì Chúa đã dám sống như con.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu,S.J.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét