Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2018

Mặt trời hé mọc -31/03, Thứ Bảy Đêm Vọng Phục sinh năm B.


LỜI CHÚA: Mc 16, 1-8
Hết ngày sabát, bà Maria Mácđala với bà Maria mẹ ông Giacôbê, và bà Salômê, mua dầu thơm để đi ướp xác Đức Giêsu. Sáng tinh sương ngày thứ nhất trong tuần, lúc mặt trời hé mọc, các bà ra mộ. Các bà bảo nhau: “Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi cửa mộ giùm ta đây?”  Nhưng vừa ngước mắt lên, các bà đã thấy tảng đá lăn ra một bên rồi, mà tảng đá ấy lớn lắm. Vào trong mộ, các bà thấy một người thanh niên ngồi bên phải, mặc áo trắng; các bà hoảng sợ. Nhưng người thanh niên liền nói: “Đừng hoảng sợ! Các bà tìm Đức Giêsu Nadarét, Đấng bị đóng đinh chứ gì! Người đã trỗi dậy rồi, không còn đây nữa. Chỗ đã đặt Người đây này! Xin các bà về nói với môn đệ Người và ông Phêrô rằng Người sẽ đến Galilê trước các ông. Ở đó, các ông sẽ được thấy Người như Người đã nói với các ông.” Vừa ra khỏi mộ, các bà liền chạy trốn, run lẩy bẩy, hết hồn hết vía. Các bà chẳng nói gì với ai, vì sợ hãi.
Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint Mark 16:1-7.
When the sabbath was over, Mary Magdalene, Mary, the mother of James, and Salome bought spices so that they might go and anoint him. Very early when the sun had risen, on the first day of the week, they came to the tomb. They were saying to one another, "Who will roll back the stone for us from the entrance to the tomb?" When they looked up, they saw that the stone had been rolled back; it was very large. On entering the tomb they saw a young man sitting on the right side, clothed in a white robe, and they were utterly amazed. He said to them, "Do not be amazed! You seek Jesus of Nazareth, the crucified. He has been raised; he is not here. Behold the place where they laid him. But go and tell his disciples and Peter, 'He is going before you to Galilee; there you will see him, as he told you.'"
Copyright © Confraternity of Christian Doctrine, USCCB.
"Behold I make all things new" (Rv 21:5)
The whole world, celebrating the paschal vigil throughout this night, bears witness to this night's splendor and solemnity. And rightly so, for on this night death was conquered, Life lives, Christ was raised from the dead. In former days, Moses said to the people regarding this Life: "You will see your life suspended on the wood both day and night" (Dt 28:66 Vg)... That this refers to Christ our Lord, he himself show us in the Gospel when he says: "I am the Way, the Truth and the Life" (Jn 14:6). He calls himself the Way because he leads us to the Father; the Truth, because he condemns lies; and Life, because he rules over death... "Death, where is your sting? Death, where is your victory?" (1Cor 15:55). For death, which used always to be victorious, has been overcome by the death of its victor. Life consented to die to put death to rout. Just as shadows fade away at the rising of the sun, so death was wiped out when eternal Life arose...
So here is the season of Easter. In former times Moses spoke about it to the people when he said: "This month will be the first month of the year for you" (cf Ex 12:2)... Thus the first month of the year is not January, when all is dead, but Easter, when everything comes back to life. Because this is the time when the grass of the field rises up from death, so to speak, the time when trees are in blossom and the vines in bud, the time when the very air seems happy to begin a new year... Therefore this time of Easter is the first of months, the new season... and on this day humankind itself is also renewed. And so we, who believe that the Easter season is indeed the New Year, are to celebrate this holy day with all joy and exultation and spiritual rejoicing so that in all truth we can say this refrain to the psalm: "This is the day the Lord has made; let us rejoice and be glad" (Ps 118[117]:24).

Daily Gospel.
SUY NIỆM:
Sau hai buổi tối chờ đợi trong đau đớn và thấp thỏm lo âu, sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, ngày Chúa nhật của chúng ta, những phụ nữ đến viếng mộ của Thầy Giêsu, và đem theo dầu thơm để xức xác. Các bà đã đi theo và giúp đỡ Thầy từ hồi ở Galilê (Mc 15, 41). Trong những ngày qua, họ đã lên Giêrusalem chứng kiến Thầy bị đóng đinh (15, 40). và có người còn đến xem tận mắt chỗ mai táng Thầy (15, 47). Chúng ta có thể cảm được nỗi đau nơi trái tim của những phụ nữ.
Nhưng sáng sớm hôm nay, mặt trời đã mọc, ánh sáng đã bừng lên. Ai quên được chuyện bóng tối đã bao phủ khắp mặt đất ngay giữa trưa? Bóng tối ngạo nghễ chiến thắng khi Thầy Giêsu chết trên thập giá. Nhưng chuyện ấy đã qua rồi, hoàn toàn qua rồi. Bây giờ là giờ của ánh sáng, của sự sống, của mặt trời đến thăm. Thiên Chúa cho thấy sự hiện diện hùng mạnh của Ngài nơi vùng chết chóc. Một tảng đá rất lớn che cửa mộ, ai sẽ giúp các phụ nữ yếu đuối này lăn ra? Vậy mà vừa ngước lên nhìn, các bà thấy nó đã được lăn ra rồi (c. 4). Thiên Chúa làm điều tưởng như không thể.
Các bà đi tìm xác Thầy thì không gặp, lại gặp một thiên thần dưới dạng một thanh niên mặc áo trắng ngồi trong mộ (c. 5). Thật là đáng sợ khi thấy sự linh thánh cao cả lại gần gũi mình đến thế. Vị thiên thần này loan báo cho các bà Tin Mừng mà họ chẳng dám nghĩ tới. Đây là việc Thiên Chúa đã làm cho Thầy của họ: “Đức Giêsu Nadarét, Đấng đã bị đóng đinh, Đấng ấy đã được trỗi dậy rồi.” Đấng là Con, đã khó nhọc xin vâng ý Cha trong vườn Dầu, Đấng đã chấp nhận uống chén đắng, hiến mạng làm giá chuộc (Mc 10, 45), Đấng có vẻ bị Cha ruồng rẫy khi chịu đóng đinh trên thập giá (15, 34), Đấng ấy nay được Cha phục sinh, được Thiên Chúa nâng dậy rồi. Xác Ngài không còn đây, đây chỉ là chỗ trước đây người ta đặt Ngài nằm. Thiên Chúa đã bất ngờ chuyển thất bại thành chiến thắng cho Con của Ngài. Ánh sáng đã thắng bóng tối, sự sống đã thắng sự chết, tình yêu đã thắng hận thù, công lý và sự thật đã thắng bất công và dối trá. Chiến thắng của Giêsu là chiến thắng của những người cùng thân phận như Ngài. Đây là khởi đầu cho chiến thắng chung cục của Thiên Chúa vào ngày tận thế.
Vị thiên thần nhờ các bà nhắn giùm các môn đệ về cái hẹn sau khi ăn bữa Tiệc Ly của Thầy Giêsu: “Sau khi được trỗi dậy, Thầy sẽ đến Galilê trước anh em” (14, 28). Bây giờ “Thầy đang đến Galilê trước các ông rồi…” (15, 7). Nhưng theo thánh Marcô, các bà đã không nhắn, “họ chẳng nói gì với ai.” Họ hoảng sợ, chạy trốn khỏi mộ, run lẩy bẩy, hết hồn hết vía (c. 8). Như thế các phụ nữ phần nào cũng giống các môn đệ, sợ hãi và trốn chạy. Họ đã theo Thầy Giêsu đến tận cùng của cái chết bi đát, nhưng họ lại hoảng sợ trước ngôi mộ trống, trước Tin Mừng Phục sinh. Dầu vậy Thiên Chúa cũng thu xếp để Đấng phục sinh gặp lại các môn đệ. nên cuộc hẹn gặp ấy không vì các phụ nữ mà bị đổ vỡ.
Làm sao ta không sợ hãi và chạy trốn trước việc đi loan báo Chúa Phục sinh? Làm sao ta không chỉ dừng lại trước cửa mộ, trước cái chết của Chúa? Mầu nhiệm Phục sinh thật là cao cả, nhưng mầu nhiệm ấy vẫn gọi ta đến gần. Ta phải sống mầu nhiệm đó mới thực sự là sống mầu nhiệm Vượt Qua. “Hãy về nói với môn đệ của Người…” (c. 7). hãy về nói với thế giới quanh ta rằng Đức Giêsu phục sinh muốn hẹn gặp họ. “Ở đó các ông sẽ thấy Người…” Thế giới hôm nay cần thấy Đấng chịu đóng đinh, Đấng đang sống biết bao!

CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa phục sinh, vì Chúa đã phục sinh nên con thấy mình chẳng còn gì phải sợ.
Vì Chúa đã phục sinh nên con được tự do bay cao, không bị nỗi sợ hãi của phận người chi phối, sợ thất bại, sợ khổ đau, sợ nhục nhã và cái chết lúc tuổi đời dang dở.
Vì Chúa đã phục sinh nên con hiểu cái liều của người kitô hữu là cái liều chín chắn và có cơ sở. Cái liều của những nữ tu phục vụ ở trại phong. Cái liều của cha Kolbê chết thay cho người khác. Cái liều của bậc cha ông đã hiến mình vì Đạo.
Sự Phục Sinh của Chúa là một lời mời gọi mang một sức thu hút mãnh liệt khiến con đổi cái nhìn về cuộc đời: nhìn tất cả từ trên cao để nhận ra giá trị thực sự của từng thụ tạo.
Sự Phục Sinh của Chúa giúp con dám sống tận tình hơn với Chúa và với mọi người.
Và con hiểu mình chẳng mất gì, nhưng lại được tất cả.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.



Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét