Lời Chúa: Lc 4, 24-30
24
Khi ấy, Đức Giêsu nói với dân chúng rằng: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn
sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình. 25 “Thật vậy, tôi nói cho các ông
hay: vào thời ông Ê-li-a, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải
đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Ít-ra-en;26 thế mà ông không được
sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Xa-rép-ta
miền Xi-đôn.27 Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Ê-li-sa, thiếu gì người phong hủi ở
trong nước Ít-ra-en, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man,
người xứ Xy-ri thôi.” 28 Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ.29 Họ
đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành -thành này được xây trên núi. Họ kéo Người
lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực.30 Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
Holy Gospel of Jesus Christ
according to Saint Luke 4:24-30.
Jesus
said to the people in the synagogue at Nazareth: "Amen, I say to you, no
prophet is accepted in his own native place. Indeed, I tell you, there were
many widows in Israel in the days of Elijah when the sky was closed for three
and a half years and a severe famine spread over the entire land. It was to
none of these that Elijah was sent, but only to a widow in Zarephath in the
land of Sidon. Again, there were many lepers in Israel during the time of
Elisha the prophet; yet not one of them was cleansed, but only Naaman the
Syrian." When the people in the synagogue heard this, they were all filled
with fury. They rose up, drove him out of the town, and led him to the brow of
the hill on which their town had been built, to hurl him down headlong. But he
passed through the midst of them and went away.
Copyright © Confraternity of
Christian Doctrine, USCCB
Lent leads us to a baptismal
resurrection
Naaman
was a Syrian who had leprosy and could not be cured by anyone. Then a young
slave girl said there was a prophet in Israel who could cleans him of his
leprous affliction... Now learn who was that young girl among his slaves: she
was the youthful gathering from among all the Gentiles, namely the Church of
the Lord, who had formerly been crushed by the slavery of sin when as yet she
did not possess the freedom of grace. It was on her advice that this
empty-headed gentile people paid attention to the prophets' words, which they
had long held in doubt. No sooner had he believed he must obey than he was
washed free of every infection from his misdeeds. Naaman had doubted before his
cure; but you have been cured already and therefore ought not to doubt.
This
is the reason why you have already been told not just to believe what you see
as you draw near to the baptistery, lest you say: "Is this the great
mystery that 'eye has not seen nor ear heard, nor has it entered into the human
heart'? (1Cor 2:9). I see water as I see it every day; can these waters, into
which I have frequently gone down without ever being cleansed, make me
clean?" Learn from this that water does not cleanse without the Spirit.
This is why you have read that: the "three witnesses at baptism are one:
the water, the blood and the Spirit" (1Jn 5:7-8). For if you take one of
these away it is no longer the sacrament of baptism. Indeed, what use is the
water without the cross of Christ? It's just plain matter without any kind of
sacramental effect. Similarly, without water there is no mystery of
regeneration. "No one can enter the kingdom of God without being born of
water and the Spirit" (Jn 3:5). The catechumen believes in the cross of
the Lord Jesus with which he is signed, but if he has not been baptised in the
name of the Father and of the Son and of the Holy Spirit he cannot receive the
remission of his sins nor draw from the gift of spiritual grace.
So
this Syrian immersed himself seven times in the Law, but you have been baptised
in the name of the Trinity. You have confessed the Father...., you have
confessed the Son, you have confessed the Holy Spirit... You have died to the
world and risen again for God and, after a certain fashion, been buried in this
worldly element at the same time. Dead to sin, you have been raised for eternal
life (Rm 6:4).
Suy niệm:
Trong
Mùa Chay Giáo Hội cho chúng ta nghe về kết cục khá bất ngờ và đau đớn của Đức
Giêsu khi Ngài trở về với hội đường của làng Nazareth thân quen.
Nơi
đây Ngài gặp lại những người đồng hương. Họ ngỡ ngàng trước những lời Ngài giảng.
Họ muốn Ngài làm những điều Ngài đã làm ở Caphácnaum (Lc 4, 23). Nhưng Đức
Giêsu đã đáp lại bằng câu tục ngữ: “Không một ngôn sứ nào được chấp nhận nơi
quê nhà của mình” (c. 24). Đức Giêsu tự nhận mình là một ngôn sứ. Như những
ngôn sứ khác trong lịch sử Israel, Ngài cũng không được đón nhận và tin tưởng bởi
những người cùng quê. Họ nghĩ mình đã quá biết Ngài, biết gia tộc, biết nghề
nghiệp, biết quá khứ từ ấu thơ đến lúc trưởng thành. Chính cái biết ấy, đúng
nhưng không đủ, lại trở thành một chướng ngại cho việc họ nhận ra Ngài thật sự
là ai. “Ông này không phải là con ông Giuse sao?” (Lc 4, 22). Đúng Ngài là con
ông Giuse, một người thợ mộc. Đúng ngài là ông thợ mộc độc thân người làng
Nazareth. Giêsu Nazareth là tên được ghi trên thập tự, Nazareth sẽ mãi mãi đi với
tên Ngài để phân biệt ngài với những Giêsu khác.
Đức
Giêsu chẳng bao giờ coi thường Nazareth, quê nhà của mình. Ngài quen biết những
khuôn mặt trong hội đường này và yêu mến họ. Nhưng sứ mạng của Ngài trải rộng
hơn Nazareth nhiều. Ngài cho thấy mình không bị trói buộc bởi mối dây làng xã, cũng
không bị giữ chân bởi những người đồng bào cùng tôn giáo.
Để
biện minh cho thái độ rộng mở của mình, Đức Giêsu đã nhắc đến hành động của hai
vị ngôn sứ thời Cựu Ước. Êlia, vị ngôn sứ đầy quyền năng, được Thiên Chúa sai đến
với một bà góa. Bà này là một người dân ngoại sống ở Siđôn vùng dân ngoại. Êlisa,
vị ngôn sứ học trò của Êlia, đã chữa bệnh phong cho Naaman. Ông này là người
dân ngoại, chỉ huy đạo quân của Syria. Như thế các vị ngôn sứ nổi tiếng đã
không bị bó hẹp trong dân Do thái. Họ đã mở ra với dân ngoại.
Đức
Giêsu cũng chẳng bị giới hạn bởi bất cứ biên cương nào. Ngài chẳng dành cho quê
nhà Nazareth một ưu tiên nào. Phải chăng vì thế mà Ngài làm họ phẫn nộ đến độ
muốn xô Ngài xuống vực? Nỗi đe dọa lại đến từ chính những người đồng hương. Làm
sao chúng ta nhận ra và chấp nhận những ngôn sứ bề ngoài rất bình thường đang sống
trong cộng đoàn chúng ta hôm nay?
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, dân làng Nazareth đã không tin Chúa vì Chúa chỉ là một ông thợ thủ
công. Các môn đệ đã không tin Chúa khi thấy Chúa chịu treo trên thập tự. Nhiều
kẻ đã không tin Chúa là Thiên Chúa chỉ vì Chúa sống như một con người,
Cũng
có lúc chúng con không tin Chúa hiện diện dưới hình bánh mong manh, nơi một
linh mục yếu đuối, trong một Hội thánh còn nhiều bất toàn.
Dường
như Chúa thích ẩn mình nơi những gì thế gian chê bỏ, để chúng con tập nhận ra
Ngài bằng con mắt đức tin.
Xin
thêm đức tin cho chúng con để khiêm tốn thấy Ngài tỏ mình thật bình thường giữa
lòng cuộc sống.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét