Thứ Ba, 22 tháng 5, 2018

Đừng ngăn cản người ta – 23/05, Thứ Tư Tuần 7 Thường niên.


LỜI CHÚA: Mc 9, 38-40
Khi ấy, Gioan thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, chúng con thấy có kẻ nhân danh Thầy mà trừ quỷ, kẻ đó không theo ta, và chúng con đã ngăn cấm y”. Nhưng Chúa Giêsu phán: “Ðừng ngăn cấm y, vì chẳng ai có thể nhân danh Thầy mà làm phép lạ, rồi liền đó lại nói xấu Thầy. Ai chẳng chống đối các con, là ủng hộ các con”.

SUY NIỆM:
Sau khi Thầy Giêsu loan báo cuộc Khổ Nạn và Phục sinh lần hai, các môn đệ đã cãi nhau ngay ngoài đường xem ai là người lớn nhất. Như thế tham vọng cá nhân vẫn tồn tại cả nơi những người đã bỏ mọi sự mà theo Thầy (Mc 9, 33-37). Sau vụ tranh cãi có tính nội bộ trên, bài Phúc Âm hôm nay kể lại chuyện tranh cãi với người ngoài nhóm.
Gioan, “con của Thiên Lôi”, là người khởi đầu câu chuyện. Thực ra ông chỉ là người nói lên phản ứng chung của các anh em. Họ bực bội vì có người “không theo chúng ta”, không ở trong nhóm, mà lại dám lấy Danh Thầy Giêsu để trừ quỷ (c. 38). Và thực sự người đó đã trừ được một cách thành công. Danh Giêsu có sức mạnh trừ quỷ, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng đối với Gioan và các bạn của ông, chỉ những người trong nhóm mới có quyền dùng Danh ấy. Chính vì thế Gioan thú nhận, “chúng con đã cố ngăn cản…” Họ muốn độc quyền sử dụng Danh Thầy, nghĩa là muốn bảo vệ quyền lợi và chỗ đứng của nhóm. Nếu ai cũng lấy Danh Giêsu mà trừ quỷ, thì còn thế giá gì cho các ông!
Chẳng rõ các môn đệ đã làm gì để ngăn cản người kia, Chỉ biết Thầy Giêsu không chấp nhận thái độ cấm đoán ấy (c. 39). Thầy bao dung và cởi mở hơn nhiều. Thầy có cái nhìn lạc quan về người đã nhân danh Thầy mà trừ quỷ. Hẳn người ấy có niềm tin nào đó vào Thầy, vào quyền năng của Danh Thầy. Như thế anh ấy đã có tương quan ít nhiều với Thầy, dù không theo Thầy làm môn đệ chính thức trong nhóm. “Ai không chống chúng ta là ủng hộ chúng ta” (c. 40). Nguyên tắc này của Đức Giêsu khiến chúng ta có thêm nhiều bạn, và bớt số người mà ta nghĩ là kẻ thù. Nó khiến chúng ta ra khỏi sự lo sợ vì quyền lợi mình bị đe dọa, và tránh được những tranh chấp không đáng có.
Thật ra thái độ khép kín và độc quyền thường bắt nguồn từ sự ích kỷ chứ không từ lòng đạo đức thực sự. Có thứ khép kín ích kỷ của một cá nhân, nhưng cũng có sự khép kín ích kỷ của một tập thể, một họ đạo, một dòng tu, một tôn giáo, một quốc gia.
Đức Giêsu mời chúng ta vượt ra khỏi ranh giới của nhóm mình, để mở ra với thế giới, với các kitô hữu khác, với những người không tin. Chúng ta cần thấy những điều chân thiện mỹ nơi họ như những tia nắng đến từ Vừng Đông rực rỡ là Đức Giêsu, và cảm được mối dây thầm kín kết nối họ với Thiên Chúa. Cần tập nhận ra Đức Giêsu đang hiện diện và hoạt động ở những nơi, những tổ chức và những người mà ta không ngờ. Rao giảng Tin Mừng cho một người là nói với người ấy rằng anh đã quen biết Giêsu và Giêsu đã ở trong anh từ lâu.

CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cất khỏi con mọi lo lắng bề ngoài.
Xin tha thứ cho con vì đã quá bận tâm đến những điều mình nói, đến ảnh hưởng của mình, đến những điều người ta nói và nghĩ về con.
Xin tha thứ cho con vì muốn nên giống kẻ khác mà quên mất chính mình, vì khao khát có được những đức tính của họ, mà quên phát triển bản thân.
Xin tha thứ cho con vì đã mất nhiều thời gian cho việc phô trương hơn là cho việc xây dựng bản thân.
Xin cho con biết cởi mở với anh em; nhờ đó Chúa có thể đến với con như đến với một người bạn.
Và Chúa sẽ làm cho con nên “người” mà Chúa mong muốn trong tình yêu của Ngài vì con là con của Chúa và là anh em của mọi người.
Michel Quoist
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint Mark 9: 38-40.
John said to Jesus, "Teacher, we saw someone driving out demons in your name, and we tried to prevent him because he does not follow us." Jesus replied, "Do not prevent him. There is no one who performs a mighty deed in my name who can at the same time speak ill of me. For whoever is not against us is for us."
Do they follow us?
Those who have not yet received the Gospel are related in various ways to the people of God. In the first place we must recall the people to whom the testament and the promises were given and from whom Christ was born according to the flesh.(Rm 9:4-5). “On account of their fathers” this people remains most dear to God, for “God does not repent of the gifts he makes nor of the calls he issues” (Rm 11:28-29). But the plan of salvation also includes those who acknowledge the Creator. In the first place amongst these there are the Muslims, who, professing to hold the faith of Abraham, along with us adore the one and merciful God, who on the last day will judge mankind.
Nor is God far distant from those who in shadows and images seek the unknown God, for it is he who gives to all men life and breath and all things, (Acts 17: 25-28) and as Savior wills that all men be saved (1Tim 2:4). Those also can attain to salvation who through no fault of their own do not know the Gospel of Christ or his Church, yet sincerely seek God and moved by grace strive by their deeds to do his will as it is known to them through the dictates of conscience. Nor does Divine Providence deny the helps necessary for salvation to those who, without blame on their part, have not yet arrived at an explicit knowledge of God and with his grace strive to live a good life. Whatever good or truth is found amongst them is looked upon by the Church as a preparation for the Gospel. She knows that it is given by him who enlightens all men so that they may finally have life.

Daily Gospel.

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét