Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

Anh em thật có phúc – 26/07, Thứ năm Tuần 16 Thường niên.


Các môn đệ đến gần hỏi Đức Giê-su rằng: “Sao Thầy lại dùng dụ ngôn mà nói với họ? “11 Người đáp: “Bởi vì anh em thì được ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Trời, còn họ thì không.12 Ai đã có thì được cho thêm, và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy mất.13 Bởi thế, nếu Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ, là vì họ nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe không hiểu.14 Thế là đối với họ đã ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ I-sai-a, rằng: Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu, có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy;15 vì lòng dân này đã ra chai đá: chúng đã bịt tai nhắm mắt, kẻo mắt chúng thấy, tai chúng nghe, và lòng hiểu được mà hoán cải, và rồi Ta sẽ chữa chúng cho lành.
16 “Còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc, vì được nghe.17 Quả thế, Thầy bảo thật anh em, nhiều ngôn sứ và nhiều người công chính đã mong mỏi thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe.

SUY NIỆM
Tiền định là một trong những vấn đề gây tranh cãi trong thần học. Có người nhấn mạnh quá đến tác động của ơn Chúa cần để được cứu độ, đến nỗi coi nhẹ tự do và trách nhiệm của con người. Có người còn dám cho rằng Chúa đã định sẵn từ vĩnh cửu những ai phải vào hỏa ngục hay được lên thiên đàng. Thật ra Thiên Chúa muốn cho mọi người được cứu độ (1 Tm 2, 4; 4, 10). Kế hoạch của Ngài là cứu độ toàn thế giới, chẳng trừ một ai. Muốn được cứu thoát, con người phải dùng tự do mình mà đón lấy ơn Chúa. Ơn Chúa có tác động trên tự do con người, nhưng lại không áp đặt hay cưỡng ép nó, vì nếu thế sẽ chẳng còn tự do. Chính Thiên Chúa ban tự do cho con người, và chính Ngài tôn trọng tự do ấy. Thiên Chúa không thể tiền định lời đáp của con người trước lời mời của ân sủng.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, có những câu cần được soi sáng. “Bởi vì anh em thì được ơn hiểu biết các màu nhiệm Nước Trời, còn họ thì không” (c. 11). Câu này có thể bị hiểu lầm là Thiên Chúa có sự phân biệt đối xử. Các môn đệ thì được ơn hiểu biết, còn đám đông thì không. Thật ra Đức Giêsu chỉ muốn nói lên sự kiện này, các môn đệ là những người đã đáp lại tiếng gọi của Ngài, nên họ được ơn hiểu biết, ơn nắm bắt được mầu nhiệm Nước Trời. Còn đám đông những người từ chối thì khó lòng hiểu được. Một câu khác cũng cần được hiểu đúng : “Người đã có lại được cho thêm, còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi” (c. 12). Ở đây Đức Giêsu chỉ muốn nói rằng những ai đã mở lòng đón nhận thì càng được Thiên Chúa ban cho sự hiểu biết đức tin sâu xa hơn. Còn những người đã khép lòng trí lại, thì về mặt thiêng liêng sẽ bị nghèo đi.
Vào buổi ban đầu, các môn đệ tin theo Đức Giêsu chỉ là nhóm nhỏ. Còn một đám đông lớn người Do-thái không tin nhận Ngài. Đức Giêsu giảng cho họ bằng những dụ ngôn đơn sơ gần gũi. Ngôn ngữ của dụ ngôn vừa dễ hiểu đối với người mở lòng đón nhận, vừa khó hiểu đối với những ai từ chối và khép kín (c. 13). Đức Giêsu không chơi khăm con người khi giảng bằng dụ ngôn, để khiến họ trố mắt nhìn mà không thấy, lắng tai nghe mà không hiểu. Nếu họ không hiểu được dụ ngôn, thì không phải lỗi tại Ngài, mà do quả tim họ đã ra chai đá, do họ nhắm mắt, bịt tai. Họ không hiểu vì không muốn hoán cải và được chữa lành (c. 15).
Như các môn đệ xưa, các kitô hữu ngày nay cũng là người có phúc. Chúng ta được thấy, được nghe nhiều điều mà người khác không được. Ước gì chúng ta tìm được thứ ngôn ngữ thích hợp để ai cũng có thể nghe được và hiểu được sứ điệp cứu độ của Chúa.

LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con trở nên đơn sơ bé nhỏ, nhờ đó con dễ nghe được tiếng Chúa nói, dễ thấy Chúa hiện diện và hoạt động trong đời con.
Sống giữa một thế giới đầy lọc lừa và đe dọa, xin cho con đừng trở nên cứng cỏi, khép kín và nghi ngờ.
Xin dạy con sự hiền hậu để con biết cảm thông và bao dung với tha nhân.
Xin dạy con sự khiêm nhu để con dám buông đời con cho Chúa.
Cuối cùng, xin cho con sự bình an sâu thẳm, vui tươi đi trên con đường hẹp với Ngài, hạnh phúc vì được cùng Ngài chịu khổ đau. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint Matthew 13, 10-17.
The disciples went up to Jesus and asked, “Why do you speak to them in parables?”. Jesus answered, “To you it has been given to know the secrets of the kingdom of heaven, but not to these people. For the one who has, will be given more and he will have in abundance. But the one who does not have will be deprived of even what he has. That is why I speak to them in parables, because they look and do not see; they hear, but they do not listen or understand. In them the words of the prophet Isaiah are fulfilled: ‘Much as you hear, you do not understand; much as you see, you do not perceive’. For the heart of this people has grown dull. Their ears hardly hear and their eyes dare not see. If they were to see with their eyes, hear with their ears and understand with their heart, they would turn back and I would heal them.
“But blessed are your eyes because they see, and your ears, because they hear. For I tell you that many prophets and upright people would have longed to see the things you see, but they did not, and to hear the things you hear, but they did not hear it”.
“Blessed are your eyes because they see, and your ears, because they hear”
Fr. Manel MALLOL Pratginestós
(Terrassa, Barcelona, Spain)
Today, we remember the “encomium” Jesus Christ addressed to those around him in those days: «Blessed are your eyes because they see, and your ears, because they hear» (Mt 10:16). And we wonder: can Jesus' words be also intended for us, or only for those who saw and heard him directly? It looks like they, who were lucky enough to share their lives with Jesus, and physically and sensibly remained by his side, should be the only blessed ones. Whereas we should rather belong in the group of the upright people and prophets —without being either the upright ones or the prophets!— we would have liked to see and hear.
But we should not forget the Lord is referring to righteous people and prophets before his arrival, before his Revelation: «For I tell you that many prophets and upright people would have longed to see the things you see, but they did not» (Mt 10:17). The fullness of time is brought with him, and we find ourselves in this fullness; we are already in Christ's time, in Salvation's time... Certainly, we have not seen Jesus with our own eyes, but we have, indeed, known him. We do know him. We have not heard his voice with our own ears, but we have definitely heard his words. We do hear them. The knowledge our faith gives us, even though not perceptible, is a true knowledge, which brings us near the truth making us, therefore, feel happy and jubilant.
Let us be grateful to our Christian faith, let us be joyous. Let us try to make our relationship with Jesus not a remote one, but as close as possible one, as that of those disciples, who were by his side, who saw and heard him, treated him. Let us not look at Jesus from today to yesterday, but from today to today; let us actually share his time, a never-ending time. Prayer —to speak with the Lord— and the Eucharist —to receive him— assure us this nearness to him, and make us really happy while looking at him with the eyes and ears of our faith. «Receive, therefore, God's image, that you lost because of your bad deeds» (St. Augustine).
Evangeli.net

Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét