Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

Xây trên nền đá – 28/06, Thứ năm Tuần 12 Thường niên.


Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: “Lạy Chúa! lạy Chúa! ” là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi.22 Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: “Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao? “23 Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố với họ: Ta không hề biết các ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác!
24 “Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá.25 Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá.26 Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát.27 Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành”. 28 Khi Đức Giê-su giảng dạy những điều ấy xong, dân chúng sửng sốt về lời giảng dạy của Người,29 vì Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh sư của họ.

SUY NIỆM:
Nếu ai trong cộng đoàn các Kitô hữu chúng ta có khả năng nhân danh Đức Giêsu, nghĩa là dùng quyền năng của Ngài, để nói tiên tri, để trừ quỷ hay làm nhiều phép lạ (c. 22), chắc chúng ta sẽ tin ngay người đó là môn đệ đích thực của Đức Giêsu. Người đó dĩ nhiên phải là người tốt lành, thánh thiện, đáng tin, vì chỉ ai là người của Chúa mới làm được những điều lạ lùng đó. Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu nhắc chúng ta đừng vội kết luận. Làm được những điều Chúa đã làm như trừ quỷ hay chữa bệnh chưa chắc chắn đã là người môn đệ chân chính. Những kết quả hoành tráng trên vẫn chưa đủ để biết cây (Mt 7, 16). Cả những ai thưa với Thầy Giêsu: Lạy Chúa! lạy Chúa! cũng không hẳn sẽ được vào Nước Trời (c. 21).
Đức Giêsu cho chúng ta một tiêu chuẩn quan trọng khác để nhận định. Đó là chính cuộc sống của người môn đệ đó. “Chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời…” (c. 21). Ý muốn ấy được giải thích và diễn tả qua “những lời Thầy nói đây” (c. 24). Vậy tiêu chuẩn chắc chắn để nhận ra người môn đệ thật đó là xem người đó có sống đúng tinh thần của Đức Giêsu không, có làm điều Ngài dạy qua Bài Giảng trên núi không. “Những kẻ làm điều gian ác” ở đây là những người đã nghe và không làm. Ngay cả những kẻ ấy cũng có thể làm được những điều kỳ diệu, khiến chúng ta bị ngây ngất, say mê và ngộ nhận. Nhưng vào ngày phán xét, mọi sự sẽ bị phanh phui. Chúa sẽ nói với họ: “Ta không biết các ngươi. Xéo đi khỏi Ta” (c. 23). Nước Trời không dành cho những ai bất tuân phục Ý Chúa.
Dù Nước Trời là một quà tặng nhưng không của Thiên Chúa Cha, nhưng người Kitô hữu vẫn phải đưa tay ra cung kính đón nhận bằng cách sống trọn vẹn Ý Cha như một người con thảo hiền. Không có thái độ này, thì quà có đó mà vẫn không đến tay. Chúng ta đã nghe lời Chúa Giêsu quá nhiều, nhưng thực hành lại chưa đủ. Chính vì thế khi mưa đổ xuống, gió giật, nước dâng, ngôi nhà đời chúng ta sụp đổ dễ dàng. Vấn đề không phải do cuồng phong và lũ lụt, mà do nền móng của ngôi nhà, nền đá hay nền cát. Sau một cơn bão, có những tòa nhà cổ vẫn đứng vững hiên ngang, trong khi những ngôi nhà mới xây lại sụp đổ. Cơn bão nói cho ta về chất lượng thật của ngôi nhà. Có bao nhiêu cơn bão mà ngôi nhà mỗi người vẫn phải gánh chịu mỗi năm?
Có lẽ ta nên chọn một câu Tin Mừng làm nền đá cho ngôi nhà đời mình. Và xây cả đời mình trên việc sống câu Tin Mừng ấy.

CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, con đường dài nhất là con đường từ tai đến tay.
Chúng con thường xây nhà trên cát, vì chỉ biết thích thú nghe Lời Chúa dạy, nhưng lại không dám đem ra thực hành. Chính vì thế Lời Chúa chẳng kết trái nơi chúng con.
Xin cho chúng con đừng hời hợt khi nghe Lời Chúa, đừng để nỗi đam mê làm Lời Chúa trở nên xa lạ. Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất đời mình, để hạt giống Lời Chúa được tự do tăng truởng.
Ước gì ngôi nhà đời chúng con được xây trên nền tảng vững chắc, đó là Lời Chúa, Lời chi phối toàn bộ cuộc sống chúng con.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Holy Gospel of Jesus Christ according to Saint Matthew 7: 21-29
Jesus said to his disciples: “Not everyone who says to me, ‘Lord, Lord,’ will enter the Kingdom of heaven, but only the one who does the will of my Father in heaven. Many will say to me on that day, ‘Lord, Lord, did we not prophesy in your name? Did we not drive out demons in your name? Did we not do mighty deeds in your name?’ Then I will declare to them solemnly, ‘I never knew you. Depart from me, you evildoers.’
“Everyone who listens to these words of mine and acts on them will be like a wise man who built his house on rock. The rain fell, the floods came, and the winds blew and buffeted the house. But it did not collapse; it had been set solidly on rock. And everyone who listens to these words of mine but does not act on them will be like a fool who built his house on sand. The rain fell, the floods came, and the winds blew and buffeted the house. And it collapsed and was completely ruined.”
When Jesus finished these words, the crowds were astonished at his teaching, for he taught them as one having authority, and not as their scribes.

Listening within the castle built on rock
When God grants the favor, it is a great help to seek him within, where he is found more easily and in a way more bene­ficial to us than when sought in creatures, as St. Augustine says after having looked for him in many places. Don't think this recollection is acquired by the intellect striving to think about God within itself, or by the imagination imagining him within itself. Such efforts are good and an excellent kind of meditation because they are founded on a truth, which is that God is within us. But this isn't the prayer of recollection because it is some­thing we can do -- with the help of God, as should be under­stood of everything. But what I'm speaking of comes in a dif­ferent way. Sometimes before one begins to think of God, the~ people are already inside the castle, I don't know in what way...
In the case of this recollection, it doesn't come when we want it but when God wants to grant us the favor. I, for myself, hold that when His Majesty grants it, he does so to persons who are already begin­ning to despise the things of the world... in desire; for he calls such persons especially so that they might be atten­tive to interior matters. So I believe that if we desire to make room for His Majesty, he will give not only this but more, and give it to those whom he begins to call to advance further.
May whoever experiences this within himself praise God greatly because it is indeed right to recognize the favor and give thanks, for doing so will dispose one for other, greater favors. And this recollection is a preparation for being able to listen... so that the soul, instead of striving to engage in discourse, strives to remain attentive and aware of what the Lord is working in it... In this work of the spirit the one who thinks less and has less desire to act does more. What we must do is beg like the needy poor before a rich and great emperor, and then lower our eyes and wait with humility. When, through his secret paths, it seems we understand that he hears us, then it is good to be silent, since he has allowed us to remain near him.
Daily Gospel.
Share:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét